Nghiêm Ngạn Khoát nghi đây là trò quấy rối vớ vẩn của kẻ nào đó liên quan đến một vụ án, anh chụp màn hình số điện thoại nọ đi tố cáo, rồi đổi lại mật khẩu cửa nhà, nhắc nhở công ty dạo này tăng cường an ninh, đồng thời dặn Nghiêm Phàm Tuyền và mọi người tạm thời bớt qua lại nhà mình.
Tối qua Nghiêm Ngạn Khoát đã đón mẹ và em gái về Tân Giang, bảo hai người ở lại nhà mình ăn Tết xong hẵng về. Nghiêm Phàm Tuyền đã quá quen với chuyện này, chẳng lấy làm lạ, chỉ ngáp một cái rồi hỏi: “Anh lại bị người ta dọa dẫm nữa à?”
“Cũng không phải, chỉ là điện thoại quấy rối thôi.” Nghiêm Ngạn Khoát đáp.
“…” Nghiêm Phàm Tuyền cạn lời, “Anh cẩn thận chút đi, sắp thành đối tượng nguy cơ cao đến nơi rồi đấy.”
“Biết rồi.”
Nghiêm Ngạn Khoát quay lại khung chat với Biên Tích, nhìn chằm chằm câu hỏi của y, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới trả lời: [Có lẽ hồ sơ vụ án vẫn thú vị hơn.]
Đồ cuồng công việc. Biên Tích thầm nghĩ.
Sau đó Biên Tích không trả lời nữa, Nghiêm Ngạn Khoát cũng không nhắn thêm gì. Hai người đón Tết ở hai đầu địa cầu.
Gần khách sạn Biên Tích ở tình cờ có một nhà hàng người Hoa, y bèn rủ các đồng nghiệp cùng chuyến bay đến đó ăn một bữa cơm tất niên muộn.
Giá các món ăn ở đây đắt gấp đôi so với ở Thượng Hải, nhưng hương vị lại chính tông hiếm có. Lúc họ ăn xong, dòng người trên phố cũng dần đông đúc. Cả nhóm thong dong dạo bước dọc bờ sông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-tich-giua-khong-trung-thuan-tung-thuong-ky/2741285/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.