🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nếu là trước đây, Biên Tích hẳn sẽ thấy để người khác lái xe còn mình thì ngủ là bất lịch sự, kiểu gì cũng phải cố gắng tỉnh táo nói chuyện cùng người cầm lái. Thế nhưng hôm nay y lại thả lỏng hiếm thấy, dựa lưng vào ghế thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Trong xe thoang thoảng mùi cỏ hương bài nhàn nhạt, Biên Tích thấy dễ chịu, nên nhịp thở cũng sâu hơn đôi chút. Dần dà, âm thanh xung quanh nhạt đi, ngay cả tiếng gió từ điều hòa dường như cũng trở nên thật khẽ.

Nghiêm Ngạn Khoát lái xe đến bên một quán cà phê trên đường Vạn Hàng Độ, đỗ xe xong, anh nghiêng đầu nhìn người đang say ngủ.

Biên Tích ngửa đầu ra sau, mí mắt khẽ rung động. Ở góc này, có thể thấy rõ chiếc cổ thon dài của y.

Cổ vốn là nơi yếu ớt, vậy mà lúc này lại thản nhiên phơi bày trước mặt Nghiêm Ngạn Khoát. Yết hầu cũng vì thế mà nổi bật rõ ràng, trông như thể rất hợp để lưu lại những dấu ngón tay siết chặt hay vết răng cắn.

Nghiêm Ngạn Khoát tựa sói đầu đàn lạc giữa bầy cừu đang chăm chú ngắm nhìn con mồi, ánh mắt cách một khoảng không lướt nhẹ trên chiếc cổ trắng ngần.

Hồi lâu, anh hít một hơi thật sâu, lặng lẽ lấy máy tính xách tay và kính mắt từ ghế sau ra, bắt đầu xem xét hồ sơ vụ án mới.

Khoảng mười lăm phút sau, Biên Tích bị một tiếng hét thất thanh của người đi đường ngoài xe làm cho tỉnh giấc. Y ngơ ngác một lúc mới nhận ra mình đang ở đâu, chậm chạp hỏi Nghiêm Ngạn Khoát: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“Không lâu đâu.” Nghiêm Ngạn Khoát đã sớm cất máy tính và kính đi, ra vẻ như chẳng hề đợi chờ, “Xuống xe nhé?”

Biên Tích đáp “Được”, rồi bước xuống xe. Nhìn thấy khung cảnh xa lạ trước mắt, y hỏi: “Đây là đâu thế? Đẹp quá!”

“Trường cũ của tôi.” Nghiêm Ngạn Khoát đáp, “Vừa hay hôm nay tôi qua đây gửi ít tài liệu, tiện thể dẫn cậu đi dạo một vòng quanh trường, lát nữa mình đi ăn.”

Khuôn viên Trường Ninh được cải tạo trên nền một trường dòng cũ, có lịch sử gần trăm năm. Trải qua nhiều lần tu bổ, mái vòm vẫn giữ được vẻ tinh xảo trang nhã, nhìn từ xa tựa như một khu vườn Âu cổ, tường đỏ ngói xanh, quả thực rất đáng để dạo chơi.

Biên Tích vừa trầm trồ trước lối kiến trúc của trường cũ Nghiêm Ngạn Khoát, vừa thắc mắc sao anh lại hay lui tới đây thế.

“Tôi có hợp tác làm một vụ án với thầy giáo hồi đại học nên phải chạy qua chạy lại nhiều hơn chút.” Nghiêm Ngạn Khoát giải thích.

Biên Tích gật đầu, theo chân Nghiêm Ngạn Khoát đi vào trong.

Lúc đi qua cổng kiểm soát ở cửa ra vào, Nghiêm Ngạn Khoát loay hoay mãi với chiếc thẻ cựu sinh viên điện tử mới đăng ký vào trường thành công.

Bảo vệ chỉ vào Biên Tích đứng cạnh anh, hỏi: “Cậu này cũng là cựu sinh viên à?”

Biên Tích xua tay, “Không phải.”

Bảo vệ lại hỏi: “Người nhà?”

“Ừm… cũng không phải.” Miệng Biên Tích hơi vấp, ngừng một lát mới nói, “Bạn bè thôi.”

“Người đi cùng, một người.” Bảo vệ mặt lạnh tanh, đánh dấu vào phiếu đăng ký xong xuôi rồi cho qua, “Vào đi.”

Nghiêm Ngạn Khoát rất lịch thiệp che chắn khu vực cảm ứng, nhường cho bạn mình vào trước. Biên Tích lướt qua người anh, khoảng cách thật gần, đến nỗi giây phút ấy như thể kéo dài vô tận, thậm chí trong đầu Biên Tích còn tự động vang lên cả nhạc nền piano.

“Đi vào tòa nhà của khoa thì rẽ trái – nhìn đường kìa.” Nghiêm Ngạn Khoát theo y vào cổng, cúi xuống nhìn y, giọng nói rõ ràng mang ý cười, “Đừng có nhìn tôi mãi thế.”

Biên Tích ho khẽ một tiếng, vội quay đầu đi, chuyên tâm tìm đường.

Trời tháng Hai vẫn còn lạnh buốt, Biên Tích kéo khóa áo bông lên cao, theo Nghiêm Ngạn Khoát bước vào một tòa nhà kiểu Âu với hai màu trắng đỏ xen kẽ.

Nghiêm Ngạn Khoát bảo Biên Tích đợi ở khu vực tiếp khách rộng rãi, còn mình thì lên lầu nộp tài liệu. Chưa đầy bốn phút sau, anh đã từ thang máy bước ra, tiến thẳng về phía Biên Tích, “Đi thôi, tôi dẫn cậu ra sân vận động dạo một vòng.”

Đường ra sân vận động phải đi qua thư viện, Nghiêm Ngạn Khoát bèn kể lại cảnh tượng tranh giành chỗ tự học thảm thương của mình hồi ôn thi tư pháp ngày trước. Biên Tích nghe mà lè cả lưỡi, hỏi có phải sinh viên trường luật nào cũng “cày cuốc” thế không. Nghiêm Ngạn Khoát đáp đó không phải “cày cuốc” mà là không còn cách nào khác, thị trường việc làm quá bão hòa rồi, dù là sinh viên tốt nghiệp từ các trường luật hàng đầu đi nữa, nếu không có vài chứng chỉ hay kinh nghiệm thực tập chất lượng thì cũng khó mà vào được các hãng luật tốt.

“Không giống như ngành của các cậu, tính chuyên môn cao, nhu cầu nhân lực lại lớn, con đường phát triển rộng mở hơn mấy người như tôi nhiều.” Nghiêm Ngạn Khoát nói những lời này với vẻ rất nghiêm túc, khiến Biên Tích không rõ anh đang khiêm tốn hay nói thật lòng.

“Anh đừng đùa nữa, luật sư Nghiêm.” Biên Tích học theo cách gọi của lễ tân mà gọi anh, “Nếu đến cả anh còn chẳng có đường đi thì người khác tốt nhất khỏi sống làm gì.”

Nghiêm Ngạn Khoát bật cười mấy tiếng, dòng suy nghĩ bị những người qua lại tập thể dục cắt ngang, anh bèn chỉ tay về phía họ nói: “Khuôn viên Trường Ninh này khá nhỏ, chỗ chạy bộ không nhiều nên hồi trước tôi hoặc là đến đây, hoặc là chạy dọc bờ sông Tô Châu về ký túc xá.”

Biên Tích hỏi: “Ký túc xá của anh không ở đây à?”

“Không, ở bên kia sông cơ.” Nghiêm Ngạn Khoát chỉ về phía xa, “Cậu thấy dãy nhà đỏ đằng kia không?”

Biên Tích nhìn dãy mái nhà đỏ tươi, mắt mở thao láo nói dối: “Dãy nào cơ?”

“Đứng dậy mà nhìn.” Nghiêm Ngạn Khoát chìa tay ra, đỡ y đứng dậy.

Biên Tích thuận thế đặt tay lên mu bàn tay anh, dựa hờ vào vai anh, tiếp tục nhìn ra xa.

Động tác này đối với hai người đàn ông mà nói thì có phần quá thân mật. Biên Tích tự thấy mình giờ đã thân thiết với Nghiêm Ngạn Khoát hơn nhiều, ít nhất cũng có thể xem là bạn bè tương đối, nhưng tiếp xúc cơ thể kiểu này với anh vẫn khiến y có chút chột dạ. May mà Nghiêm Ngạn Khoát tâm tư trong sáng, đỡ y dậy xong bèn tự nhiên né người sang một bên, nghiêng mình nhường tầm nhìn cho y.

“Thấy rồi, còn có nhiều nhà đang phơi quần áo đúng không?” Biên Tích vì vừa nói dối vụng về nên không tự nhiên mà sờ mũi, “À, thế dãy nhà thấp bên cạnh là gì thế?”

Nghiêm Ngạn Khoát không đáp, Biên Tích tưởng anh tốt nghiệp lâu rồi nên quên mất. Nào ngờ, hai người đứng tựa vào nhau một lúc, Nghiêm Ngạn Khoát mới lên tiếng: “Trung tâm trợ giúp pháp lý, sau này sửa thành phòng nghiên cứu rồi.”

Biên Tích “ồ” một tiếng, hỏi: “Anh hay đến đó lắm à?”

Nghiêm Ngạn Khoát lại im lặng, một lúc sau mới đáp: “Ừm, trước đây từng ở đó một thời gian.”

Sinh viên học luật từng làm trợ giúp pháp lý không phải chuyện gì lạ lẫm. Biên Tích không hỏi thêm, chuyển sang nói về các tòa nhà khác: “À mà, giảng đường của các anh ở đâu? Tôi muốn xem chỗ anh học.”

Nghiêm Ngạn Khoát ngẫm nghĩ rồi nói: “Học cao học thì ở khu khác, còn hồi đại học thì… học ở mấy tòa nhà cạnh Hồng Lâu (红楼) kia kìa.”

Giới thiệu trường cũ của mình cho một người xa lạ là một việc khá tế nhị, nhất là khi người này chẳng có mối liên hệ lợi ích gì với mình. Những lời lẽ không cần thiết phải nói ra để lấy lòng khách hàng, những mảnh quá khứ được hé lộ, sở dĩ có thể nói ra được, đơn thuần chỉ vì muốn sẻ chia mà thôi.

Khi lắng nghe những điều này, Biên Tích cảm thấy hai người họ đang ngày càng tiến lại gần hơn với hai chữ “bạn bè” – hoặc cũng có thể, là ngày càng rời xa nó.

“Thành tích của anh chắc tốt lắm.” Biên Tích nghe xong, mạnh dạn đoán, “Kiểu đứng nhất mọi môn ấy.”

Nghiêm Ngạn Khoát cười đáp: “Nhất thì không dám nhận đâu. Trường tôi chỉ tính điểm GPA, mà người lại đông, nên có rất nhiều người đồng hạng.”

Biên Tích trầm ngâm: “Vậy những người có thể đồng hạng với anh chắc chắn cũng rất xuất sắc.”

Nghiêm Ngạn Khoát lảng tránh câu nói này, chỉ tay về phía một dãy nhà kiểu Âu rất nổi bật, bảo rằng có nhiều minh tinh đến đó đóng phim, rồi định dẫn y đi tham quan.

_

Đi qua một cây cầu, rồi ngang qua mấy tòa nhà giảng đường nữa, thời gian cũng mới trôi qua mười lăm phút. Nghiêm Ngạn Khoát chỉ vào một phòng học đông nghịt người ở tầng một, nói: “Bên trong chắc đang thi.”

Biên Tích có thể thấy những mái đầu nhấp nhô, tò mò hỏi: “Vừa ra Tết đã thi rồi à?”

“Khoa chúng tôi là thế đấy.” Nghiêm Ngạn Khoát tự giễu, “Chẳng có tuần thi nào cố định, cũng chẳng có chuyện khoanh vùng trọng tâm ôn tập. Chỉ cần giảng viên muốn, ngày nào cũng có thể có bài kiểm tra nhỏ.”

Biên Tích bèn hồi tưởng lại thời đại học của mình, phát hiện chẳng nhớ được bao nhiêu. Y vừa vào đại học đã dọn ra ngoài thuê trọ, chỉ để có không gian sống riêng tư. Đường Bình Hạ cho y rất nhiều tiền, nhưng y chỉ nhận đủ chi tiêu sinh hoạt. Tiền thuê nhà lại cao, thế nên phần lớn thời gian y đều dành để làm gia sư hoặc thực tập. Bởi vậy, đại học trong ký ức của y chỉ còn lại hai hình ảnh – quả dưa hấu lạnh mùa hè và chiếc quạt điện kêu vù vù trong căn phòng trọ đơn lẻ.

Trường cũ của Nghiêm Ngạn Khoát rõ ràng thú vị hơn nhiều, việc học hành cũng vất vả hơn nhiều.

Trong lúc nói chuyện, đám sinh viên kia đã thi xong rồi túa ra ngoài, vừa đi vừa bàn tán về điều luật áp dụng cho các câu hỏi tình huống và đáp án các câu hỏi trắc nghiệm nhiều lựa chọn.

Biên Tích và Nghiêm Ngạn Khoát tự giác lùi sang một bên, khẽ hỏi: “Mình cũng đi chứ?”

Nghiêm Ngạn Khoát đáp “Được”, đang định quay người đi thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc sau lưng.

“Ngạn Khoát?” Người vừa đến bước xuống bậc thềm, đi hai bước thành một về phía trước, ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

Bước chân Nghiêm Ngạn Khoát khựng lại, lúc quay đầu lại đã kịp điều chỉnh nét mặt sao cho hoàn hảo không chút kẽ hở, đoạn gật đầu đáp: “Đi dạo loanh quanh thôi.”

Người kia không bình luận gì về câu trả lời này, nhưng nhìn nét mặt cũng biết là không tin. Anh ta quay đầu lại gọi lớn “Thầy Lâm mau tới đây đi”, rồi nhìn thấy Biên Tích, bèn chỉ tay hỏi: “À, cậu đây là?”

Với tính cách của Biên Tích, bình thường sẽ không im lặng để mình rơi vào tình thế khó xử trong những dịp thế này. Nhưng theo bản năng y lại cảm thấy, mối quan hệ giữa người kia và Nghiêm Ngạn Khoát không phải kiểu khách hàng thông thường, thế nên y biết ý mà không lên tiếng.

Người được gọi là thầy Lâm cũng từ từ bước tới, cánh tay kẹp một tập tài liệu, ngoài bìa ghi chữ “Bài thi”.

Nghiêm Ngạn Khoát vẫn giữ thái độ như thường, giải thích với Biên Tích: “Văn Hồng Vũ, đàn anh của tôi. Anh ấy đang làm giảng viên trong trường, cũng có nhận một số vụ án hình sự.”

Sau đó anh quay sang người đeo kính đứng ở phía đối diện bên kia, ngập ngừng một giây.

Người nọ không đợi anh giới thiệu đã tự mình bước ra, gật đầu với Biên Tích, nói: “Lâm Vũ, rất vui được gặp.”

Lời tác giả: Tu la tràng tới rồi đây!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.