Thuật lại ngần ấy chuyện, chỉ mất vỏn vẹn mười phút.
Nghiêm Ngạn Khoát vẫn giữ vẻ bình tĩnh đến lạ, khiến Biên Tích cứ ngỡ mình đang nghe câu chuyện của một người ngoài cuộc.
Ly rượu đã cạn. Biên Tích lặng nhìn người đối diện, ánh mắt thoáng buồn. Có lẽ hơi men đã ngấm, y đột nhiên đưa tay giữ lại ly rượu anh vừa định nâng lên.
“Nghiêm Ngạn Khoát.” Biên Tích nhìn xoáy vào mắt anh, “Anh bị thương ở đâu?”
Nghiêm Ngạn Khoát không hiểu: “Ở đâu?”
“Chẳng phải anh nói đã hứng chịu không biết bao nhiêu cú đấm đá sao?”
“À, chuyện đó qua lâu rồi, chẳng sao nữa.”
Biên Tích lại lặng đi. Nghiêm Ngạn Khoát hỏi: “Đột nhiên nhắc đến chuyện của người khác, cậu có thấy mất tự nhiên không?”
“Không đâu, tôi chỉ thấy khá bất ngờ thôi.” Biên Tích khó lòng hình dung một người điềm tĩnh và lý trí đến thế lại từng có trải nghiệm như vậy. Y đưa tay vuốt tóc ngược ra sau, “Tình cảm ngần ấy năm, hẳn là khó buông bỏ lắm nhỉ?”
Biên Tích chưa từng gắn bó với ai quá hai năm, thật khó hình dung cảm giác sớm tối bên nhau lâu đến thế sẽ ra sao.
Nghiêm Ngạn Khoát biết chủ đề này khó mở lời, nhưng vẫn phải nói: “Nó đúng là một phần trong cuộc đời tôi, nhưng tôi không có thói quen ngoảnh đầu nhìn lại. Chuyện đã lật sang trang thì là lật sang trang, tôi sẽ không dùng chuyện cũ để làm tổn thương người mới.”
Đây gần như là một lời tỏ bày thẳng thắn. Biên Tích hiếm khi không biết phải tiếp lời ra sao. Có lẽ men rượu đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-tich-giua-khong-trung-thuan-tung-thuong-ky/2741288/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.