Chiều hôm đó, Biên Tích vừa bước ra khỏi tòa nhà trụ sở liền rút điện thoại, nhắn tin cho Kiều Viễn: [Anh Viễn, phiên tòa thế nào rồi?]
Chẳng bao lâu, Kiều Viễn trả lời: [Vừa mới kết thúc. Dù chưa có phán quyết tại tòa, nhưng luật sư Nghiêm lợi hại lắm, chắc không vấn đề gì đâu.]
Biên Tích tự động lọc lấy câu “luật sư Nghiêm lợi hại lắm”, phấn khích gửi lại một tin nhắn thoại: “Tuyệt quá, anh Viễn! Anh đang ở đâu vậy? Tối nay tụ tập một bữa nhé?”
Giọng nói trong trẻo vang vọng, loa ngoài bất cẩn bật lên, nghe đầy sức sống tựa giọng phát thanh viên từ thập niên trước.
Nghiêm Ngạn Khoát đang đứng cách đó không xa, tai lại tình cờ rất thính, nên đương nhiên nghe được hết. Anh bước tới bên cạnh Kiều Viễn, hỏi với vẻ thản nhiên: “Tiếp viên trưởng Biên đấy à?”
Kiều Viễn giật mình cất vội điện thoại, gật đầu đáp “Đúng rồi”, một lát sau mới sực tỉnh ra, mình hoảng làm gì chứ, nói chuyện với Biên Tích có phải làm chuyện mờ ám đâu, bèn đường hoàng đưa màn hình trò chuyện ra, nói: “Tiểu Biên bảo cậu ấy vừa tan lớp, hỏi có muốn tụ tập cùng không.”
Nghiêm Ngạn Khoát nửa tin nửa ngờ, hất cằm về phía điện thoại, “Có nói là rủ cả tôi không?”
“…” Kiều Viễn cả đời này làm việc với máy bay thì nhiều, tiếp xúc với người thì ít, không được khéo ăn khéo nói như Biên Tích, nhất thời không biết trả lời ra sao, “À, cậu ấy không nói, để tôi hỏi xem.”
Thế là anh ta gõ chữ ngay trước mặt Nghiêm Ngạn Khoát:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-tich-giua-khong-trung-thuan-tung-thuong-ky/2741290/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.