Hôm nay bữa ăn bắt đầu sớm, cả nhóm ăn xong mới hơn sáu giờ tối. Dạo này Nhiếp Hàng thấy người ngợm lười biếng, bèn đề nghị ra sân bóng rổ gần đó vận động một chút.
Vừa ăn xong không nên vận động mạnh quá, thế nên ba người đặt sân lúc bảy rưỡi.
Tính ra đã gần năm năm rồi Biên Tích chưa bước chân vào sân bóng rổ. Dân trong nghề như y, lịch trình thất thường là chuyện cơm bữa, thức khuya quá nhiều nên hiếm khi dám thử sức với môn thể thao này.
Ba người cộng lại tuổi tác cũng ngót trăm tuổi, vậy mà đấu điểm với đám thanh niên trai tráng trên sân vẫn có thể cầm cự được vài hiệp.
Trên sân bóng rổ, tiếng giày ma sát ken két không ngừng, trái bóng được chuyền qua tay không biết bao nhiêu người, nảy tưng tưng trên mặt sân tạo thành những tiếng bình bịch vang dội.
Hai hiệp đấu kết thúc, Nhiếp Hàng thở hổn hển nằm sõng soài trên sàn, hai tay dang rộng thành hình chữ đại, mắt nhìn lên trần nhà, nói: “Lâu lắm rồi mới đã ghiền thế này.”
“Uống nước không?” Biên Tích mua mấy chai nước khoáng từ cửa hàng tiện lợi gần đó, vặn nắp ra rồi lại đóng vào, đưa tới trước mặt Kiều Viễn và Nhiếp Hàng.
Nhiếp Hàng ngửa cổ tu ừng ực một hơi lớn, rồi quay sang hỏi Kiều Viễn đang nằm bên cạnh, “Tôi cứ tưởng anh không thích chơi, ai dè chơi hay phết đấy chứ? Pha dẫn bóng qua người vừa rồi đỉnh thật.”
“Chơi không nhiều đâu, hồi đại học thích chơi thôi.” Kiều Viễn nói xong, cũng xin Biên Tích một chai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-tich-giua-khong-trung-thuan-tung-thuong-ky/2741291/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.