Khi Biên Tích mở mắt lần nữa, trần nhà nhuốm bẩn cùng ngọn đèn trần gắt gỏng của bệnh viện đập vào tầm nhìn.
Quanh đó là mấy người vận cảnh phục, đến để điều tra vụ tai nạn giao thông. Dù hiện trường chỉ có một camera giám sát, lại còn cách khá xa, nhưng vẫn đủ sức ghi lại phần lớn diễn biến sự việc; những góc khuất camera cần được hỗ trợ làm rõ bằng dấu vết từ công tác khám nghiệm hiện trường.
Trước khi rời đi, viên cảnh sát dặn dò người bị thương nghỉ ngơi cho khỏe. Biên Tích định gượng dậy tiễn đã bị cô y tá cản lại: “Lúc này anh tốt nhất đừng cử động.”
“Bạn tôi sao rồi?” Biên Tích sốt sắng hỏi, “Cái người cao cao, mặc đồ đen ấy!”
Cô y tá chỉ tay ra phía cửa: “Anh ấy chủ yếu bị vật nặng đè trúng cánh tay, nhưng nhẹ hơn cậu nhiều, vết thương khử trùng cẩn thận, đừng để dính nước là ổn.”
Biên Tích thở phào nhẹ nhõm: “Anh ấy đâu rồi?”
“Chắc là đi làm thủ tục nhập viện cho anh rồi, lát nữa anh ấy còn phải lấy lời khai.” Cô y tá kiểm tra xong chai dịch truyền cho y, cảnh cáo: “Anh cứ nằm yên đấy, đừng có chạy lung tung.”
Nghiêm Ngạn Khoát ngược xuôi bên ngoài ngót nghét một giờ đồng hồ, giải quyết đâu vào đấy mới rảnh rang quay lại phòng bệnh. Cánh tay trái anh quấn băng gạc, vầng trán bên phải cũng dán một miếng băng y tế.
Biên Tích nhìn lớp băng trên tay anh, đôi mày vặn vẹo thành một cục: “Anh bị thương ở đâu vậy?”
Nghiêm Ngạn Khoát ngồi xuống bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-tich-giua-khong-trung-thuan-tung-thuong-ky/2741293/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.