Nghiêm Ngạn Khoát đã nói vậy, Biên Tích quả thực yên lòng làm theo, ngoài việc dưỡng thương và ăn uống, y chẳng mảy may bận tâm điều gì khác. Cứ thế trôi qua mấy ngày liền, ngoại trừ việc phối hợp điều tra vụ án thì hầu như chẳng phải lo nghĩ gì.
Nghiêm Ngạn Khoát là người có mối quan hệ liên đới với cả Ngô Hồng Anh lẫn Viên Đông, lại là một trong những nạn nhân trực tiếp, hiển nhiên có thể cung cấp không ít manh mối. Bởi vậy, ngoài việc phối hợp điều tra, anh còn đặc biệt tìm gặp Văn Hồng Vũ, tham vấn ý kiến của anh ta về tình hình tố tụng đối với dạng án này.
Văn Hồng Vũ hẹn anh ở cổng trường đại học, tại một tiệm đồ uống mà đám bạn cũ thuở nào vẫn thường lui tới. Anh ta hỏi han tình hình vết thương của anh trước, rồi mới chọc ghẹo: “Cậu đúng là khách quý hiếm hoi! Nếu không phải có việc cần nhờ vả thì có mơ mà mong cậu ghé qua!”
“Nói nhảm gì đấy, tôi vẫn thường qua đây giải quyết công chuyện, lần nào tìm cậu cũng chẳng thấy đâu.” Nghiêm Ngạn Khoát vặc lại, “Đừng có chụp mũ tôi.”
Văn Hồng Vũ quay lại chuyện chính: “Khoan đã, để tôi hình dung lại tình huống của cậu xem nào—”
“Hiện tại nghi ngờ Viên Đông, tức là bị đơn trong vụ ly hôn ở Vân Nam, vì mục đích trả thù đã cố ý lái xe đâm cậu. Camera giám sát và nhân chứng đều đã được xác minh, cảnh sát đang truy tìm tung tích nghi phạm, đúng không?”
Lời tóm tắt khá cô đọng, Nghiêm Ngạn Khoát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-tich-giua-khong-trung-thuan-tung-thuong-ky/2741294/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.