Nằm viện hai tuần, ngày hai bữa Nghiêm Ngạn Khoát đều mang cơm đến tận phòng bệnh, viện phí cùng tiền sửa xe cũng một tay anh lo liệu. Biên Tích chẳng hề khách sáo, cứ thế nhận hết, chỉ nói đợi khi nào khỏe lại sẽ mời anh mấy bữa thịnh soạn. Nghiêm Ngạn Khoát cũng không từ chối, ngầm chấp thuận cơ hội gần gũi này.
Ngờ đâu chiếc xe còn khó sửa hơn người, mãi đến khi Biên Tích xuất viện rồi mà xe của y vẫn còn đang trong giai đoạn vá sơn.
Vết thương trên cánh tay Nghiêm Ngạn Khoát sớm đã đóng vảy bong ra, thế là vai trò của anh từ người mang cơm chuyển thành tài xế. Hễ Biên Tích cần dùng xe trong nội thành, anh đều có mặt đưa đón.
Một hai lần thì còn đỡ, lâu dần, chính Biên Tích cũng thấy ngại. Vết thương ở chân cỏn con, đâu đến nỗi phải mang ơn người ta nhiều đến vậy.
“Thật ra anh không cần ngày nào cũng đưa đi đón về đâu.” Biên Tích nhẹ nhàng khuyên can, “Kẻ gây án đã bị bắt rồi mà? Đâu có gì không yên tâm nữa.”
“Không được.” Nghiêm Ngạn Khoát khăng khăng, “Vẫn phải đưa.”
“…” Biên Tích dở khóc dở cười, “Dạo này anh rảnh rỗi vậy à?”
Nghiêm Ngạn Khoát quả quyết gật đầu, “Không rảnh cũng phải đưa.”
Biên Tích chẳng thể lay chuyển nổi cái người làm nghề ăn nói sắc sảo như anh, đành nhượng bộ: “Thôi được, vậy đợi xe em sửa xong, đổi lại em đến đón anh nhé.”
Nghiêm Ngạn Khoát bỗng bật cười.
Biên Tích không hiểu: “Anh cười gì?”
Nghiêm Ngạn Khoát nén cười, nghiêm túc nói: “Anh cười em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-tich-giua-khong-trung-thuan-tung-thuong-ky/2741295/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.