Biên Tích thoạt đầu ngẩn ra, nhìn đi nhìn lại vẻ mặt của Nghiêm Ngạn Khoát không giống như đang đùa, mới hỏi: “Chuyện này… hay là thôi đi anh?”
“Chẳng phải còn có túi ngủ sao?” Nghiêm Ngạn Khoát nguyên văn đáp trả, “Nếu em không quen ngủ chung với người khác, thì cứ quấn chặt túi ngủ lại một chút.”
Biên Tích quả thực không quen, xưa nay y chưa bao giờ chia sẻ chuyện riêng tư như giấc ngủ với người khác, nhưng việc có túi ngủ đã khiến y bớt đi nhiều cảnh giác.
Cuối cùng Biên Tích không thể lay chuyển nổi, đành chọn một góc khuất tầm nhìn bên ngoài, hơi nghiêng người về phía trước, ghé sát vào gần cằm Nghiêm Ngạn Khoát, hạ giọng nói: “Luật sư Nghiêm không sợ tối đến túi ngủ lại xảy ra chuyện gì bất ngờ à?”
Nghiêm Ngạn Khoát cũng không sợ, cúi đầu, nhìn thẳng vào y: “Ví dụ như?”
Hơi thở hai người quyện vào nhau, Biên Tích tiếp tục: “Cái đó thì em không dám chắc.”
“Khả năng tự chủ của cậu Biên đây, anh nghĩ có thể yên tâm được chứ nhỉ.” Nghiêm Ngạn Khoát nửa đùa nửa thật nói, “Dù gì cũng là người gặp hỏa hoạn vẫn giữ được bình tĩnh cơ mà.”
“Có lẽ là được.” Biên Tích đưa tay ra, cọ nhẹ vào ống tay áo Nghiêm Ngạn Khoát, “—nếu hôm nay anh không dùng loại nước hoa này.”
Ý đồ của Nghiêm Ngạn Khoát bị vạch trần, có chút ngượng ngùng, hỏi: “Anh cứ ngỡ em sẽ thích.”
“Chính vì quá thích.” Biên Tích hờn dỗi đáp, “Thách thức khả năng tự chủ của em lắm đấy.”
Nghiêm Ngạn Khoát không đỡ nổi chiêu này, đành chịu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-tich-giua-khong-trung-thuan-tung-thuong-ky/2741299/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.