“Anh chờ đã.” Lưỡi Biên Tích như líu lại, nói năng chẳng rõ ràng, nhưng y trơ mắt nhìn một người đang tiến lại từ phía xa, không khỏi có chút bồn chồn, “Có người kìa.”
Nghiêm Ngạn Khoát hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng buông y ra, cau mày tỏ vẻ không vui, rồi đột ngột khởi động máy, lao xe vào nơi sâu thẳm hơn của màn đêm.
Biên Tích không hỏi đi đâu, cũng không mở cửa sổ, cứ để khoang xe chìm trong bóng tối.
Xe chạy đến một khoảnh sân thoáng đãng, tiếng chim rừng líu lo hòa cùng hương cỏ cây thoang thoảng ùa về, Biên Tích mở mắt, thấy ngoài cửa không một bóng người, phía dưới là ánh đèn lấp lánh từ muôn vàn mái nhà xa xa.
“Sao thế.” Biên Tích nói đùa, “Ở trên núi vẫn chưa thỏa à?”
Nghiêm Ngạn Khoát tấp xe vào lề, chống tay lên cạnh ghế y, tháo dây an toàn cho y, kéo y vào lòng mình, “Chỗ này không có ai, mà lại gần nhất.”
“Gần? Anh định làm gì.”
Biên Tích cười tủm tỉm hỏi, Nghiêm Ngạn Khoát chỉ im lặng nhìn y, không đáp.
“Nóng lòng đến vậy sao?” Biên Tích tiếp tục trêu chọc Nghiêm Ngạn Khoát, ngẩng đầu, cắn nhẹ lên cằm anh một cái, “Anh trai à, hình tượng sụp đổ rồi đấy.”
Nghiêm Ngạn Khoát dở khóc dở cười đáp: “Anh làm gì có cái thứ đó bao giờ.”
Lời vừa dứt, Nghiêm Ngạn Khoát liền tháo dây an toàn của mình, đè Biên Tích trở lại ghế.
Đỉnh môi của Biên Tích tròn trịa, chạm vào tựa như một viên ngọc trai, ngậm trong miệng lại mềm hơn cả thịt sò, khiến Nghiêm Ngạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-tich-giua-khong-trung-thuan-tung-thuong-ky/2741303/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.