Nhà Biên Thành thực ra còn cách trạm tàu điện ngầm vài trăm mét nữa, nhưng Biên Tích không muốn Nghiêm Ngạn Khoát bị cuốn vào chuyện nhà mình, một là không cần thiết, hai là ngượng ngùng, ba là không muốn làm bẩn tai Nghiêm Ngạn Khoát. Nếu để Biên Thành thấy y vẫn còn qua lại với đàn ông, không biết sẽ bị chửi mắng thậm tệ đến mức nào nữa.
Ngày trước sau khi Đường Bình Hạ bỏ đi, Biên Thành nhanh chóng tái hôn. Vì người vợ mới không ưa con của vợ cũ, ông ta gửi Biên Tích đến nhà họ hàng ở nhờ, mãi đến cấp ba mới đón về Quảng Đông. Người vợ mới của Biên Thành làm kinh doanh ngoại thương, cùng với việc mở rộng quy mô, trọng tâm công việc dần chuyển sang Thượng Hải, thế là cả nhà đều dọn đến đây.
Biên Tích hiểu rõ người cha vốn ít khi hiện diện trong cuộc đời mình này nên không muốn Nghiêm Ngạn Khoát xen vào quá sớm.
Vào thang máy, Biên Tích nhắn tin cho Biên Thành, báo “sắp đến rồi”, chẳng mấy phút sau, cửa một căn hộ ở tầng sáu đã mở ra. Biên Tích cảm thấy màu sắc của nó dường như đã thay đổi, nhưng cũng không nhớ quá rõ, đã lâu lắm rồi y không đến đây.
“Sao giờ này mới đến? Máy bay trễ lâu vậy à?” Biên Thành đứng ở cửa hàn huyên, tiện thể chỉ vào đồng hồ, “Đến bằng gì thế?”
Biên Tích nói qua loa cho xong chuyện: “Gần đây thôi, con đi bộ qua.”
Biên Thành không hỏi nhiều nữa, mời y vào nhà. Trên ghế sô pha phòng khách có một người phụ nữ ngồi một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-tich-giua-khong-trung-thuan-tung-thuong-ky/2741304/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.