Đầu óc Biên Tích trống rỗng, đến nỗi tay chân chẳng kịp phản ứng, phải ngẩn người một lúc lâu mới cất lời hỏi: “Vậy… em đến đâu bây giờ ạ?”
Chủ nhiệm Lý báo cho y tên bệnh viện, còn đặc biệt dặn dò, người nhà đều ở đó, bảo y phải thận trọng.
Biên Tích chẳng kịp thay trang phục, vội vã bắt xe tới nơi, chỉ thấy hành lang đã đông người đứng đợi, ngoài Chủ nhiệm Lý và Vương Hoài Mộng đang khóc đến rũ người tựa vào tường, còn có một người đàn ông cao lớn, hẳn là cha của đứa bé.
Biên Tích hấp tấp chạy tới, vừa định mở miệng hỏi kết quả xét nghiệm thì bất ngờ bị túm giật cổ áo.
“Mày là đứa làm con tao bị thương chứ gì.” Người đàn ông nghiến răng ken két, gằn giọng: “Mày làm cái quái gì vậy hả!?”
Chủ nhiệm Lý vội vàng lên can: “Cậu Tiền! Bây giờ còn chưa bắt đầu điều tra, cậu nói vậy không thỏa đáng đâu! Cậu bình tĩnh lại đã!”
“Không thỏa đáng? Sao lại không thỏa đáng!” Anh Tiền vừa chỉ thẳng vào mặt Biên Tích, vừa gầm lên, “Con trai tôi lúc đi vẫn lành lặn, sao giờ lại đột nhiên bị thương! Các người giải thích làm sao đây?”
Chủ nhiệm Lý cuống quýt phân bua: “Cậu ấy chỉ sơ cứu thôi, nếu không đứa bé có thể nguy hiểm đến tính mạng đấy ạ!”
“Sơ cứu kiểu đó đấy hả?” Anh Tiền ném mạnh tờ kết quả xét nghiệm xuống sàn, rồi nện một cú trời giáng vào tường, “Sơ cứu đến mức xuất huyết nội tạng cơ à?”
Biên Tích cố cất lời nhưng bất thành, má bỗng hứng trọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-tich-giua-khong-trung-thuan-tung-thuong-ky/2741317/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.