—[Anh Biên, tin vui đây! Căn nhà anh nghía năm ngoái ấy, chủ nhà đang kẹt tiền cần sang gấp, hạ hẳn 500 ngàn!]
[Hiện đã có ba bên đang ngã giá với ông ấy, nghe phong thanh còn có thể giảm thêm 200 ngàn nữa. Mấy bữa nay anh có rảnh không, chúng ta hẹn chủ nhà gặp mặt nhé!]
—[Tiểu Biên, có một tin không hay muốn báo cho cậu. Tình hình hồi phục của cháu bé không khả quan, vẫn đang phải nằm viện theo dõi.]
[Tôi biết cậu không hề thao tác sai quy trình, cứu hộ trong điều kiện máy bay chao đảo vốn dĩ đã tiềm ẩn rủi ro, lỗi không phải ở cậu. Nhưng cha mẹ đứa bé cứ một mực khăng khăng là do cậu sơ suất gây ra, công ty cũng khó xử lắm.]
[Cậu đứng ra xin lỗi hành khách một tiếng, tiền thưởng năm nay coi như trừ đi cho có lệ, còn tiền bồi thường thì công ty sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ. Chuyện này coi như cho qua, được không?]
Vài dòng tin nhắn gần như cùng lúc ập tới dồn dập. Biên Tích ôm gối, ngồi trên sô pha, ánh mắt ráo hoảnh nhìn trân trân chiếc điện thoại đặt trên bàn trà, nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ động thái nào.
Y chẳng muốn hồi âm bất cứ tin tốt hay tin xấu nào. Trải qua bao phen thăng trầm dâu bể, y đã thấm thía sâu sắc cái gọi là “người tính không bằng trời tính”, giờ đây chỉ tâm niệm một lẽ: sống được thì sống, chẳng sống nổi thì đành thôi.
Mặc kệ nó ra sao, dẫu gì những việc cần bù đắp, cần trình bày, y đều đã làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-tich-giua-khong-trung-thuan-tung-thuong-ky/2741318/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.