Trên TV ở phòng trà nước của Hằng Thiên cũng đang chiếu đoạn phỏng vấn này.
Nghiêm Ngạn Khoát bước đến pha cho mình ly cà phê, thấy chủ nhiệm đang ngồi trên sô pha, bèn hỏi Chu Thiên Thụy có dùng không, sau khi nhận được câu trả lời khước từ, anh chẳng liếc ngang liếc dọc, đến thẳng bên máy pha, chăm chú nhìn vòi chảy của máy.
Chu Thiên Thụy vặn nhỏ tiếng TV, rồi đứng dậy, bước đến cạnh anh, cất lời: “Biết cậu ăn hình thế này, hồi trước đã để cậu lộ diện nhiều hơn, khéo lại kiếm thêm được khối nguồn án về ấy chứ.”
Nghiêm Ngạn Khoát cười khổ: “Thôi ạ, em đã đủ bận lắm rồi.”
Chu Thiên Thụy ngửa đầu cười một tiếng, hất cằm về phía anh: “Giờ mấy tòa soạn đều đang đưa tin theo sát, chiều gió dư luận bắt đầu chuyển sang bàn luận về cả ngành luật nói chung rồi. Cũng chẳng phải chuyện xấu, ít nhất thiên hạ không còn chĩa mũi dùi chửi bới một chiều nữa.”
Nghiêm Ngạn Khoát vẫn cúi đầu, lấy chiếc thìa gỗ dùng một lần từ tủ đựng đồ, khuấy đều trong tách cà phê.
Chu Thiên Thụy thấy anh không đáp lời, lại hỏi: “Thật ra, tôi vẫn luôn có một thắc mắc.”
Nghiêm Ngạn Khoát đặt thìa gỗ xuống, ngẩng đầu đáp: “Sao ạ?”
Chu Thiên Thụy hỏi: “Lúc đó ở tòa cậu rốt cuộc nghĩ thế nào, sao cứ nhất quyết phải chất vấn khâu thu thập chứng cứ của họ vậy?”
Nghiêm Ngạn Khoát nhấc tách cà phê, nhấp một ngụm nhỏ, “Chỗ đó của họ sơ hở rõ ràng nhất.”
“Nhưng cậu hẳn phải biết, điều này ảnh hưởng đến kết quả phán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-tich-giua-khong-trung-thuan-tung-thuong-ky/2741328/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.