Nhờ thái độ làm việc tỉ mỉ như quản lý dự án của vị luật sư nào đó, hai người gần như chẳng tốn chút sức lực nào đã yên vị trên xe, cứ thế xuôi theo tuyến đường Thanh Tạng kinh điển thẳng tiến về phía Tây, thay phiên nhau cầm lái.
Biên Tích quanh năm bôn ba khắp chốn, thích nghi với cường độ di chuyển kiểu này cực kỳ nhanh, đến cả việc lái xe cũng vừa nhanh vừa vững, ngược lại càng làm Nghiêm Ngạn Khoát như một tay lái mới.
Độ cao hơn sáu nghìn mét so với mực nước biển, đối với người bình thường quả thực không dễ thích ứng, Nghiêm Ngạn Khoát cũng không ngoại lệ.
Khi độ cao tăng dần, Nghiêm Ngạn Khoát càng lúc càng thấy chóng mặt, hụt hơi, bèn dứt khoát kéo khóa áo bông xuống, tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, một lúc lâu vẫn chưa thấy đỡ.
Biên Tích nhận thấy điều bất thường, lo lắng hỏi: “Anh có ổn không?”
“Không sao, chỉ hơi buồn nôn thôi.” Nghiêm Ngạn Khoát nhắm mắt, giọng nói yếu ớt, “Không được thì phía trước dừng một lát đi, để anh nghỉ một chút.”
Biên Tích vội vàng tìm chỗ đỗ xe, xem xét sắc mặt anh, “Mặt anh đỏ bừng cả rồi, ngoài buồn nôn ra còn có cảm giác nào khác không?”
“Mơ màng, muốn ói.”
“Anh có phải bị say độ cao rồi không?”
Nghe xong, Nghiêm Ngạn Khoát từ từ mở mắt, tự chẩn đoán thấy Biên Tích nói đúng, gắng gượng ngồi thẳng dậy, chỉ vào cốp sau, nói: “Trong vali có thuốc đó.”
“Để em lấy cho anh.” Biên Tích nhảy xuống xe, chạy ra sau mở cốp, lớn tiếng hỏi: “Ngăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-tich-giua-khong-trung-thuan-tung-thuong-ky/2741332/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.