Giọng nói của anh rơi xuống, mắt cô lại đỏ hơn. Cựa quậy không cho anh ôm, muốn đi ra từ trên người anh.
Gân xanh chỗ thái dương trên mặt Văn Yến bị kiềm lại, hiển nhiên cũng rất tức giận: “Đừng nhúc nhích.”
Bởi vì sợ cô vùng vẫy bị té, cho nên giọng nói của anh cũng cao hơn mấy phần.
Không ngờ cô không nhúc nhích nữa, nhưng cũng bị anh dỗ không đi nữa, quay đầu đi không chịu nhìn anh nữa.
Mâu thuẫn không chỉ không được hóa giải, trái lại còn thăng cấp.
Anh nghĩ là lần này sợ rằng cô càng muốn ly hôn với anh.
Nhưng hai chữ này là hai chữ trước kia anh nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới. Đột nhiên lọt vào trong tai, anh tốn hai giây mới phiên dịch ý nghĩa của nó được, hiển nhiên là không dám tin hai chữ này sẽ có dính dáng đến bọn họ.
Lúc ôm cô về phòng, vừa dính vào giường, cô đã xoay sang hướng khác.
Từ vừa rồi cho đến bây giờ, sao anh không nhìn ra cô bài xích anh. Vừa rồi không muốn thừa nhận, bây giờ cũng đã đến mức không khỏi không thừa nhận. Lòng anh quặn đau, giữa mày cũng nhíu chặt, chỉ khàn khàn nói: “Định tội cũng nên có một lý do. Vì sao muốn ly hôn, Tứ Tứ?”
Cô vẫn không lên tiếng mà nhìn về hướng khác, không chịu quay đầu, cũng không chịu để ý đến anh.
Sau lưng cô, ánh mắt anh luôn ngưng ở trên người cô. Nhìn chằm chằm người cô một lần, nhìn thấy rằng cho dù cô mang thai, cũng vẫn trông có vẻ gầy gò, nhìn bụng cô vì mang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/day-dua-voi-dem-xuan-mang-li/762146/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.