- Cái gì là người xấu, cái gì là người tốt?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chẳng lẽ giống như ta chính là người xấu hay sao?
- Có lẽ điện hạ không phải, thế nhưng trong mắt người khác thì điện hạ chính là thái tử hoang đường dâm ác.
Trương Giáp Đệ ăn nói rất thẳng. Hắn chỉ là trung thành mà thôi. Hắn hy vọng Lý Thất Dạ sẽ là một vị thái tử tốt, sẽ cố gắng kinh doanh giang sơn này, kinh hoanh mảnh sơn hà tươi đẹp này.
- Chẳng qua chỉ là tục nhân mà thôi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Giáp Đệ, từ lúc ngươi tòng quân tới giờ, ngươi đã tính bao giờ chưa? Ngươi đã giết được bao nhiêu người?
- Điều này...
Trương Giáp Đệ suy tư một chút, nói rằng:
- Thuộc hạ không có tính qua, có lẽ là hàng vạn.
Trên thực tế cũng không có gì lạ lắm, có Chân Thần bất hủ nào mà không trải qua huyết chiến chứ. Không có sinh tử mài giũa thì làm sao có thể trở thành Chân Thần bất hủ chứ.
- Nếu nói, khi làm lính, giết người trên chiến trường được xem là nghe mệnh lệnh không dám cãi.
Lý Thất Dạ nói hời hợt:
- Thế nhưng khi ngươi bước lên con đường tu sĩ thì sao?
- Có tu sĩ nào mà chưa từng giết người, có tu sĩ nào mà hai tay không dính đầy máu tươi. Chân Đế, bất hủ thì càng khỏi phải nói, con đường của bọn họ phủ kín xương khô. Giống như ngươi, ngươi có từng diệt thế gia, đồ môn phái?
Lý Thất Dạ ngậm cười.
Lý Thất Dạ nói vậy khiến cho Trương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1002198/chuong-3601.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.