Chuyện này với hắn mà nói, đây là chuyện không có khả năng, tại Thần Chỉ Châu, nếu như không có Cổ Linh Uyên trợ giúp, bất kể là ai cũng sẽ bị Thần Chỉ Châu áp chế, trừ phi ngươi là Tiên Đế.
Lý Thất Dạ tuyệt đối không thể nào được Cổ Linh Uyên trợ giúp, nhưng hắn lại không bị áp chế, đây quả thực chính là chuyện không có khả năng.
- Không có đã bị áp chế thì thế nào?
Trưởng lão Cổ Linh Uyên phục hồi tinh thần lại, hắn vẫn lạnh lùng nói:
- Tại Thần Chỉ Châu, Cổ Linh Uyên chúng ta chưa sợ qua ai, nếu như ngươi thức thời, hiện tại ngoan ngoãn giao nữ sát thủ ra còn kịp, nếu không, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hối hận. Đến ngày đó ngươi muốn cầu xin Cổ Linh Uyên tha thứ cũng đã không kịp.
Cho dù trưởng lão Cổ Linh Uyên rơi vào tay của Lý Thất Dạ, hắn vẫn thập phần ngang ngược, vẫn không sợ hãi, hắn tự tin tuyệt đối vào Cổ Linh Uyên, đối với hắn mà nói, Lý Thất Dạ dám là địch với Cổ Linh Uyên, sớm muộn sẽ bị Cổ Linh Uyên đánh chết, chỉ cần vẫn còn ở Thần Chỉ Châu!
- Ngươi biết không?
Lý Thất Dạ nhìn qua trưởng lão Cổ Linh Uyên vẫn cao ngạo, lộ ra bộ dáng tươi cười, nói ra:
- Cổ Linh Uyên mà ngươi tự ngạo, trong mắt ta xem ra chẳng khác gì một ổ kiến hôi bao nhiêu cả. Cho dù là lão tổ ở dưới vực sâu nhất của Cổ Linh Uyên các ngươi đứng lên. Hắn quỳ gối dưới chân ta, lau giày cho ta, liếm chân ta,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1004028/chuong-2269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.