Hà Ngọc và đứa bạn đi ra khỏi phòng vẽ tranh.
Lúc về nhà đi ngang qua sân thể dục lớn, cậu thấy Khương Tiểu Trinh đi phía trước mình, mỗi tay xách một túi rác. Chiếc váy công chúa vạn năm bất biến giúp cậu nhanh chóng nhận ra cô.
Khương Tiểu Trinh mập mạp hơn người thường, cái bóng ráng chiều đổ xuống cũng phải to hơn hai lần so với người khác. Có lẽ những thứ mà cô xách không nhẹ nên tốc độ đi của cô thong thả. Cái bóng màu đen hình thù kì dị dính chặt sau cô, tựa như một con yêu quái trên mặt đất.
Cậu nhìn bóng lưng cô chằm chằm, bạn của cậu cũng nhìn về phía cô, sau đó nhanh chóng nhận ra cô.
“Đấy có phải là cái con xấu gái ở nhà ăn hồi trước làm bọn mình thấy tởm không?”
Hà Ngọc liếc cậu ta một cái: “Mày nói chuyện khó nghe quá.”
Đứa bạn còn chưa đoán được sự lạnh lẽo trong mắt cậu đến từ đâu, Hà Ngọc đã chủ động đưa ra lời giải thích.
“Bạn ấy là người quen của tao.”
“Hở?” Đứa bạn kinh ngạc muốn rớt cả cằm, rồi lại nhìn đứa xấu gái kia lần nữa, không thể nào liên hệ hai người lại với nhau được.
Hà Ngọc nói: “Tao quen bạn ấy từ lúc 5 tuổi.”
Cậu vẫy tay với đứa bạn, đi trước một bước.
“Tao đi giúp bạn ấy, mày tự về đi.”
Thằng bạn nghẹn lời, cậu ta thấy Hà Ngọc chạy tới, quả thật bắt đầu bắt chuyện với con bé xấu xí kia.
“Khương Minh Trân.”
Cô nghe được ba chữ này, run rẩy.
Cô quay đầu lại, thấy một cậu trai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-lam-ha-ngoc-hoi-han/1117572/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.