An Bình không phải là người ngồi yên một chỗ đợi kết quả của việc liên quan đến mình. Tiễn Từ Thiệu Huân về, ngay buổi chiều hôm đó, nàng đi gặp Kiều y sư.
Ông ngửi túi Phúc Bồ An Bình đi tới, trầm ngâm một lúc, tra cứu thêm một số sách vở cũng không có kết quả. Phúc Bồ là một dược liệu có lợi cho sức khoẻ, ôn hòa, khó tạo thành chất độc nếu kết hợp của dược liệu khác. Bạch đàn xuân cũng là một vị thuốc tốt, có công hiệu khá tốt. Thật không nghĩ ra hai thứ đó kết hợp với nhau sẽ gây hại gì.
Nhận được câu trả lời từ ông, An Bình đành mang thắc mắc trở về. Theo một số sách từng đọc nơi địa phủ, để thử tác dụng của một vị thuốc, người ta hay sử dụng động vật hay người thực nghiệm. Tuy nhiên việc này tốn khá nhiều thời gian và công sức. Thử nghiệm trên người càng không nên có khi chưa hiểu rõ cái hại của hai vị thuốc này nếu kết hợp cùng nhau.
Nàng nhớ đến Hạ Chúc Bằng….Quan hệ hợp tác giữa hai bên là do hắn đề nghị. Loại thuốc dẫn tử cổ trong cơ thể An Bình nữa. Chân vô thức mà đã bước tới Hạ phủ rồi.
-Cô nương muốn tìm ai?
Hạ phủ càng lúc càng trở nên hoang vắng. Hạ quản gia so với khi Vân Ca còn sống đã già đi khá nhiều.
Một tiếng khóc vang lên sau lưng An Bình. Tiếng khóc khàn khàn mệt mỏi. Đứa bé trên tay Vương nhũ mẫu, dường như đã khóc rất lâu.
-Ai vậy lão Hạ?
Hai người này trước đây lúc An Bình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nguoi-cuoi/2133032/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.