Vốn mọi người tìm được hang động cắm trại thì cả bọn đều thả lỏng.
Kết quả chẳng ai ngờ trong nháy mắt lại có biến cố.- Chúng ta có cần kiếm nơi khác trốn không?Có người nhỏ giọng hỏi:- Lỡ trong rừng có thứ gì đó đuổi theo tới đây thì sao?- Không cần đâu.Nhâm Tiểu Túc lác đầu:- Chúng muốn trốn tới nơi này nhưng bị chúng ta chiếm chỗ.
Việc này nói lên hang động đã đủ an toàn.- Đến cùng chúng trốn cái gì?Lưu Bộ nghi ngờ nói.Bấy giờ, Hứa Hiển Sở nhìn về phía cánh rừng:- Có lẽ thứ chúng tránh né là cánh rừng này hoặc ban đêm trong rừng.Nhâm Tiểu Túc gật đầu:- Ta cũng nghĩ thế.
Động vật mẫn cảm với nguy hiểm hơn nhân loại, đó là bản năng của chúng.
Các ngươi có nhớ không, thười điểm chúng ta đi qua hẻm núi có thấy thi cốt.
Thế nhưng khi vào rừng lại không thấy nữa, đây là việc bất thường- Chỉ cần là sinh vật, nhất định sẽ có sinh lão bệnh tử.
Sao chẳng thấy hài cốt động vật nào hết?Nhâm Tiểu Túc tiếp tục nói:- Lần trước ta vứt thịt cá trong cánh rừng.
Kết quả ngày hôm sau phát hiện chúng biến mất rồi, xung quanh chẳng có chút dấu vết nào, y đúc sự biến mất kỳ quái của thi thể Từ Hạ.
Mà điểm chung của chúng đều là mất tích trong rừng.- Đúng.Hứa Hiển Sở gật đầu:- Hơn nữa những sinh vật này đều e ngại cánh rừng, chứng tỏ cánh rừng có vấn đề.Cánh rừng ăn thịt người…Những người khác kinh nghi nhìn khu rừng.
Chẳng lẽ động vật tiến hóa, thực vật cũng tiến háo?Hứa Hiển Sở an ủi:- Kỳ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-danh-sach/126965/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.