🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Về chuyện của Chu Thành, ngươi còn biết điều gì khác không?”

Liễu Dương suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không có, hắn là người rất kín miệng.”

Đúng lúc này, Liễu Âm người vẫn im lặng từ nãy đến giờ bỗng lên tiếng: “Chu Thành nói rằng sau khi xử lý xong chuyện này, hắn sẽ quay về Tô Châu cưới cô nương Xuân Linh.”

Giọng hắn trầm thấp, giống như tiếng chuông cổ trong chùa, mang theo chút nặng nề: “Lúc nói chuyện với ta, hắn vô ý giẫm phải phân chó, liền mở miệng mắng Trương đại nhân của Hoàng Thành Tư. Xem ra hắn căm hận vị đại nhân ấy đến tận xương tủy.”

Liễu Dương nghe thấy câu này thì sắc mặt đột nhiên thay đổi. Hắn hoảng sợ nhìn về phía Cố Thậm Vi.

Hắn đã sớm chú ý đến lệnh bài bên hông vị nữ lang quân này, nàng đến từ Hoàng Thành tư, mà Trương Xuân Đình chính là thủ lĩnh của nơi ấy.

Cố Thậm Vi nghe vậy, trong lòng suy xét. Nàng khẽ lắc đầu: “Chu Thành này đúng là thất lễ thật. Phân chó đâu phải do đại nhân Trương thải ra, sao lại có thể mắng người ta được? Thật là quá đáng mà.”

Liễu Dương lúc này càng thêm hoảng loạn, lập tức giơ tay, ấn mạnh đầu của Liễu Âm xuống. Liễu Âm không hiểu chuyện gì, giãy giụa muốn ngẩng đầu lên, trông chẳng khác gì một chiếc gáo nước bị ấn xuống chum, dù có cố ấn thế nào cũng không chịu chìm hẳn, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.

Cố Thậm Vi không hỏi gì thêm, xoay người bước ra ngoài: “Nếu nhớ ra điều gì, cứ đến Ngự Sử đài tìm ta.”

Hàn Thời Yến thấy vậy, vội vàng để lại một câu rồi lập tức đuổi theo nàng.

Hai huynh đệ cúi đầu, im lặng đứng đó cho đến khi ngoài cửa không còn động tĩnh nữa, lúc này Liễu Dương mới thả tay.

Ngoài sân, cơn mưa đã ngừng, gió nhẹ khẽ lùa qua, những nhành cây trong viện lay động như những bóng ma vươn vuốt ra trong đêm tối.

Liễu Âm gãi đầu, khó hiểu nhìn đệ đệ: “Tiểu đệ, vì sao quan sai đột nhiên tìm đến chúng ta?”

Liễu Dương ngước nhìn bầu trời, khuôn mặt non nớt lộ ra nét đau thương: “Bởi vì Quan ngự sử đã chết rồi và chúng ta… đã hại chết ngài ấy.”

*

Đêm khuya ở Biện Kinh không quá đỗi tĩnh mịch, những ngọn đèn từ các kỹ viện, quán rượu soi sáng nửa bầu trời, dù đứng ở đâu cũng có thể nghe thấy tiếng ca hát uyển chuyển văng vẳng.

Cố Thậm Vi kéo chặt áo choàng, hắt xì một cái, đưa tay xoa mũi rồi lẩm bẩm: “Mưa ở Biện Kinh cũng mang theo mùi phấn son.”

Hàn Thời Yến thấy sắc mặt nàng ngày càng tái nhợt, mím môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

“Tiếp theo Hàn ngự sử muốn đi đâu? Ta đưa ngài một đoạn. Là phủ công chúa, phủ Quan ngự sử hay quay lại ngõ Phù Dung?”

Nghe đến ba chữ “ngõ Phù Dung”, Hàn Thời Yến liếc nhìn Cố Thậm Vi thật sâu.

“Đến ngõ Phù Dung. Ta sợ đêm dài lắm mộng. Vạn nhất vị hoa khôi ấy cũng giống như Liễu Dương, lo lắng sẽ làm lỡ dở chung thân đại sự của ta mà không chọn ta, thì chẳng phải ta không thể thực hiện lời hứa với Cố tiểu thư hay sao? Nàng ta không đến tìm, ta có thể đi tìm nàng ta.”

Hàn Thời Yến thấy Cố Thậm Vi đã lên ngựa, liền nhanh chóng leo lên trước, không cho nàng cơ hội “bắt gà con” mà đẩy hắn xuống.

Cố Thậm Vi thấy thế thì bật cười, trêu ghẹo: “Ta còn tưởng Hàn ngự sử lo lắng tối nay ta sẽ dùng cực hình với Lục Dực.”

“Đây cũng là một trong những lý do.” Hàn Thời Yến nghiêm túc đáp.

Cố Thậm Vi khẽ lắc đầu, giục ngựa lao đi.

*

Ngựa dừng trước ngõ Phù Dung.

Vừa xuống xe ngựa, một bóng đen lập tức lướt tới. Chính là thuộc hạ Trương Diên, người trước đó phát hiện ra nam nhân trong nhà xí.

Hắn ôm quyền với Cố Thậm Vi, nói: “Đại nhân, chuyện Quan ngự sử bị giết đã lan truyền trong ngõ Phù Dung. Khi nãy có không ít người rời đi, chúng ta không tiện ngăn cản, nhưng đã bí mật ghi lại danh sách.”

“Lầu Lục Dực bị Khai Phong Phủ phong tỏa, Thôi đốc quan đã đưa thi thể Quan ngự sử đi. Lục Dực cô nương bị kinh sợ, tú bà đã mời đại phu đến xem, hiện tại nàng đang nghỉ ngơi tại Phù Dung lâu.”

Phù Dung lâu là nơi ở của Ứng Phù Dung, nằm sâu nhất trong ngõ Phù Dung.

Phù Dung lâu rộng lớn hơn hẳn so với mười hai lâu còn lại, được xây dựng mô phỏng theo Phàn lâu, nhưng không phải là một tửu lâu nghiêm chỉnh gì cho cam. Lâu cao bốn tầng, trong đó tầng cao nhất chính là nơi ở của tú bà Ứng Phù Dung.

Cố Thậm Vi khẽ gật đầu với Trương Diên: “Hàn đại nhân tự mình vào Phù Dung lâu tìm Lục Dực cô nương đi, nhớ giữ lời hứa của ngài.”

Hàn Thời Yến khẽ gật đầu, rồi cất bước đi sâu vào trong ngõ. Khi hắn đã khuất bóng, Trương Diên cũng thức thời ẩn vào bóng tối.

Lúc này, Cố Thậm Vi mới len lén nhìn quanh, thấy xung quanh không có ai, liền dậm chân liên tục tại chỗ, rồi hà hơi vào lòng bàn tay, lẩm bẩm chửi thầm: “’Gió tháng ba, công chúa chết lạnh.’ Giờ còn chưa đến tháng ba mà gió thổi mưa rơi, đừng nói công chúa, ngay cả Hoàng đế cũng chết cóng mất thôi!”

Vừa lầm bầm, nàng vừa thò tay vào túi áo s* s**ng, bên trong trống không, viên kẹo hạt thông cuối cùng cũng đã bị nàng ăn mất rồi.

Dậm chân một lúc, đoán chừng thời gian đã đến, Cố Thậm Vi nhẹ nhàng nhún chân, tựa như một con én vút lên mái nhà, giẫm lên từng viên ngói mà lao nhanh về phía Phù Dung lâu.

Bước chân của nàng vô cùng nhẹ nhàng, gần như chỉ để lại tàn ảnh, khi đáp xuống cũng không phát ra một tiếng động nào.

Tới mái Phù Dung lâu, Cố Thậm Vi vểnh tai nghe ngóng, rồi thuần thục nhấc một viên ngói lên, nhòm xuống bên dưới.

Hàn Thời Yến vừa vào phòng, trên người vẫn còn vương hơi lạnh và ẩm ướt, từng lời nói ra đều mang theo hơi thở mờ sương.

Lục Dực hai mắt đỏ hoe, trên mặt còn hằn rõ dấu bàn tay, trông như một món đồ sứ sắp vỡ tan.

Giọng của tú bà Ứng Phù Dung vang lên từ góc phòng: “Lục Dực, Hàn ngự sử đang hỏi, ngươi biết gì thì hãy nói hết đi.”

Nói xong, cửa phòng khẽ khép lại.

Từ góc nhìn này, Cố Thậm Vi không thể thấy nàng ta nữa, rõ ràng là đã lui ra ngoài, trong phòng giờ chỉ còn lại hai người Hàn Thời Yến và Lục Dực.

Lục Dực cắn chặt môi, nhưng không nói gì.

“Xuân Linh cô nương của Hàn Hương lâu ở Tô Châu, là tỷ muội ruột của cô nương đúng không? Phụ thân của hai người là Hạ Trọng An, từng làm quan huyện Chương Châu. Điều này ta phát hiện từ túi gấm thêu hoa mai xanh trên người Chu Thành.”

Lục Dực, người vốn đang ngồi trên giường, đột nhiên bật dậy, kinh ngạc nhìn Hàn Thời Yến, há miệng nhưng không thốt nên được lời nào.

Trên mái nhà, Cố Thậm Vi khẽ lắc đầu. Nàng không biết phụ thân của Lục Dực là ai, nhưng những điều Hàn Thời Yến vừa nói, nàng đã đoán ra từ trước.

Xuân Linh đưa Chu Thành lên Biện Kinh là để lật lại bản án cho phụ thân bị kết tội. Nữ quyến trong nhà đều rơi vào chốn phong trần, bọn họ vốn là người Tô Châu.

Lục Dực từng tự nói, cha nàng là quan huyện Chương Châu, bị Quan Chính Thanh dâng sớ tham tấu nên mới bị định tội, khiến nàng phải nhập vào sổ tiện tịch.

Lần trước Quan Chính Thanh đến ngõ Phù Dung, chính nàng còn vẽ tranh cho hắn, giúp hắn vạch tội những quan viên hoang dâm vô độ. Còn lần này, nàng lại liều mình, quyết phải khiến hắn thân bại danh liệt.

Rõ ràng nàng vẫn đang che giấu điều gì đó, có lẽ nàng muốn tìm đến Hàn Thời Yến ở Ngự Sử Đài để tố cáo.

Khi đó, nàng suy đoán rằng chuyện mà nam nhân trong nhà xí định báo cho Quan Chính Thanh nhất định có liên quan chặt chẽ đến Lục Dực.

Sau khi Liễu Dương nhắc đến Xuân Linh cô nương ở Hàn Hương Lâu Tô Châu, nàng cũng giống như Hàn Thời Yến, dám chắc hai người họ có khả năng là tỷ muội ruột.

Lục Dực hoàn hồn, lập tức quỳ sụp xuống, dập đầu thật mạnh trước Hàn Thời Yến.

Rồi nàng đột ngột rút trâm cài đầu ra, mái tóc dài đổ xuống như thác nước, từ trong búi tóc rơi ra một ống trúc nhỏ.

Lục Dực vội vàng nhặt lên, hai tay dâng lên cho Hàn Thời Yến: “Hàn ngự sử liệu sự như thần! Phụ thân ta bị oan! Đại nhân chỉ cần nhìn thứ này là hiểu ngay! Đây là vật mà Quan ngự sử đã giấu trong ống tay áo lúc chết!”

Giấu trong tóc sao?

Ngay cả Cố Thậm Vi cũng không nhịn được mà thầm cảm thán trong lòng: “Được lắm! Thật là được lắm!”

Bốn trăm tám mươi ngôi chùa của Nam Triều, e rằng chẳng có vị cao tăng nào có thể nghĩ ra cách giấu đồ như vậy!

Tinh Nguyệt: Bả cũng hài nha =)))

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.