🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cố Thậm Vi nhìn ánh mắt hoảng sợ của đám đông, khẽ nhếch môi cười lạnh.

Xem ra nàng đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của lão già nhà họ Cố. Chẳng trách khi Khai Phong phủ thẩm vấn Mạnh thị, Cố lão tặc cùng Cố Quân An đều không có mặt.

Bọn chúng ra tay trả đũa còn nhanh và mạnh mẽ hơn nàng tưởng.

Cố lão tặc muốn một đòn g**t ch*t, trực tiếp biến nàng thành hung thủ giết người, để nàng lại một lần nữa rơi xuống địa ngục, vĩnh viễn không thể xoay người như ba năm trước.

Là nàng sơ suất rồi.

Ngay cả Lý Minh Phương cũng có thể biết trước rằng hôm nay nàng sẽ đến dự tiệc mừng Vương gia, lẽ nào người Cố gia lại không điều tra ra?

Chỉ cần Cố lão tặc đứng trên lập trường của nàng mà suy nghĩ, hắn chắc chắn sẽ đoán được nàng nhất định sẽ đến tìm Tào đại nương.

Ban đầu, nàng còn tưởng rằng Lại mụ mụ cố ý để Tào đại nương tách ra một mình, là để tạo cơ hội cho Trịnh Lão Lục diệt khẩu.

Nhưng nàng lại không kịp suy xét kỹ, nếu Trịnh Lão Lục muốn giết Tào đại nương, nơi nào chẳng ra tay được?

Tại sao nhất định phải lén lút đột nhập vào nhà phủ doãn Khai Phong để giết người?

Chẳng phải tự tìm đường chết sao?

Nhưng nếu mục đích thực sự là để nàng cũng có mặt tại hiện trường, biến nàng thành nghi phạm giết người, thì lại hoàn toàn hợp lý!

Ba năm trước, Cố lão tặc có thể lợi dụng thi thể của phụ thân để bày mưu hãm hại nàng. Ba năm sau, hắn có thể khiến Mạnh thị cam tâm tình nguyện gánh tội, xoay chuyển cục diện. Thì bày ra ván cờ hôm nay chỉ trong một đêm, đối với hắn cũng chẳng phải chuyện khó.

“Tào đại nương tuy đáng ghét, nhưng ngươi cũng không thể giết người được!”

Phu nhân Thừa Bình Hầu hoàn hồn lại, vỗ ngực nhảy ra, chỉ thẳng vào mặt Cố Thậm Vi.

“Vừa nãy ta đã thấy ngươi trong đám đông, liền cảm thấy khả nghi. Ngươi không chỉ xa lạ, mà còn đeo kiếm bên hông!”

Nói đến đây, bà ta như chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên kêu lên thất thanh: “Ngươi là Cố Thậm Vi!”

Đám đông lập tức xôn xao.

Vừa rồi, chính phu nhân Thừa Bình Hầu đã đứng trước mặt mọi người kể lại chuyện giữa Tào đại nương và Cố gia. Giờ đây Cố Thậm Vi giết Tào đại nương ngay trước mặt mọi người. Như vậy, chẳng phải càng khiến người ta tha hồ suy đoán sao?

“Chẳng lẽ hung thủ thực sự hạ độc giết mẫu thân ngươi chính là nàng ta? Ngươi vì báo thù cho mẫu thân mình nên đã giết nàng ta?”

Cố Thậm Vi nhìn chằm chằm phu nhân Thừa Bình Hầu thật sâu.

Lúc trước, nàng còn cảm thấy nữ nhân này giống như con giun trong bụng nàng, chuyện nàng muốn nói, bà ta đều nói ra hết.

Bây giờ xem ra, bà ta chính là con giun trong bụng của tất cả mọi người ở đây. Chuyện càng ly kỳ, càng khó tin, bà ta lại càng nghĩ ra được!

Cố Thậm Vi không để tâm đến bà ta, ánh mắt lướt qua đám đông, cuối cùng rơi xuống người vị lão ngỗ tác đang cố chen lên phía trước.

Đều là đồng liêu trong Khai Phong phủ, quan trên mở tiệc cưới, ông ta không thể không đến.

“Người vẫn còn hơi thở, ta đã điểm huyệt cầm máu, ngài mau xem thử có thể cứu được không!”

Cố Thậm Vi vừa dứt lời, trong đám đông liền vang lên một giọng nói sang sảng như tiếng cồng: “Tránh ra! Tránh ra hết! Ai cản trở cứu người, coi chừng trở thành kẻ giết người đấy!”

Giọng thô này vừa rống lên, đám người vây xem lập tức tự động dạt ra hai bên, nhường một lối đi.

Cố Thậm Vi nhìn về phía đó, thấy lão ngỗ tác vội vã bước lên, vừa đến gần đã bất đắc dĩ thở dài: “Ta chỉ là ngỗ tác, ngươi nên gọi thái y đến xem mới phải.”

Lần này, hiếm hoi lắm Cố Thậm Vi không cãi lại.

Thái y thì nàng không tin, nhưng lão ngỗ tác này thì nàng tin.

Dù gì, cũng chính ông lão chuyên khâu xác này đã kéo nàng từ Quỷ Môn quan trở về.

“Phu nhân Hầu gia, bình thường ngài thích ngồi lê đôi mách cũng chẳng sao. Nhưng đây là phá án! Ngài dùng mắt nào để thấy Cố thân sự giết người? Nếu nàng ấy thật sự muốn giết Tào đại nương, còn để ngài nghe thấy động tĩnh mà chạy đến sao? Nàng ấy băm xác người làm phân bón, ngươi đi ngang qua không chừng còn sẽ khen một câu ‘phân bón này tốt thật, hoa cỏ được chăm tươi đẹp quá’!”

Cố Thậm Vi ngẩn người, lập tức trao cho Ngô Giang một ánh mắt ra hiệu!

Tên ngốc này đang nói linh tinh gì trước mặt bao nhiêu người thế? Hai người bọn họ mới quen nhau được mấy ngày thôi, sao Ngô Giang đã tin tưởng nàng đến vậy? Người khác nói thì thôi đi, nhưng hắn là một phán quan của Khai Phong phủ, sao có thể thiên vị đến mức này chứ!

Ngô Giang thấy vậy, chỉ cười một cái, sau đó xoay người, dõng dạc đứng về phía Cố Thậm Vi.

“Hôm nay ta nói thẳng ở đây, Cố Thậm Vi tuyệt đối không thể là hung thủ giết người!”

Giọng của Ngô Giang vang vọng như tiếng cồng lớn, từng câu từng chữ đanh thép khiến mọi người nhất thời im bặt.

Đi ngay phía sau hắn là phủ doãn Vương Nhất Hòa, người này bất giác nhíu nhẹ mày.

Cố Thậm Vi nhìn Ngô Giang, ánh mắt khẽ động.

“Ta không giết Tào đại nương.”

“Ta đến tìm bà ta là để hỏi một số chuyện cũ. Vì lo bà ta không chịu nói nên ta mới kề kiếm vào cổ bà ta. Vết kiếm trên cổ bà ta chính là do ta để lại.”

“Đây cũng là lý do vì sao trên kiếm của ta có vết máu.”

“Khi chúng ta chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một mũi phi tiêu độc bắn tới từ hướng kia, ta lập tức kéo Tào đại nương ra xa. Bà ta ngã xuống bãi cỏ, trên người hẳn là có dính cỏ vụn và dịch cây màu xanh.”

“Ta đuổi theo kẻ bắn phi tiêu, nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng hét thảm của Tào đại nương. Khi quay về, ta thấy bà ta đã ngã trong vũng máu.”

Nói xong, Cố Thậm Vi thản nhiên vỗ vai Ngô Giang.

“Đây chỉ là lời của ngươi, ngươi có chứng cứ gì để chứng minh bản thân trong sạch không? Dù sao trên người Tào đại nương toàn là vết kiếm. Chúng ta nghe tiếng hét liền chạy đến từ bốn phương tám hướng, nhưng không ai thấy kẻ giết người mà ngươi nhắc đến.”

Cố Thậm Vi nhìn về phía phát ra giọng nói, hơi ngẩn ra một chút.

Người lên tiếng lại chính là Hàn Thời Yến, đang đứng cạnh Vương Nhất Hòa.

Nàng khẽ nhướng mày, lập tức hiểu rõ ý đồ của hắn.

Ngô Giang đã thể hiện rõ sự thiên vị của mình, vậy thì hắn không thể tiếp tục đảm nhiệm vai trò phán quan điều tra vụ án này nữa. Thay vì để kẻ khác mù quáng bắt người, chi bằng để Hàn Thời Yến nhúng tay vào. Ít nhất hắn sẽ cho nàng một cơ hội để tự chứng minh bản thân.

Cố Thậm Vi xoay người, chỉ về phía ẩn nấp của kẻ bắn phi tiêu.

“Tên dùng ám khí đó đã b*n r* tổng cộng ba mũi phi tiêu độc, mũi cuối cùng ta đã đá ngược trở lại, trúng ngay hắn.”

“Chắc chắn ở gần gốc cây đó vẫn còn vết máu. Độc trên phi tiêu cực kỳ mạnh, dù hắn có thuốc giải cũng không thể hành động linh hoạt ngay được. Giờ mà truy bắt, vẫn còn kịp.”

Hàn Thời Yến nghe vậy, quay sang nhìn Vương Nhất Hòa.

“Vương đại nhân, chi bằng phái người kiểm tra một chút. Nếu quả thực không có kẻ đó, vậy chứng tỏ vị Cố tiểu thư đây đang nói dối.”

Vương Nhất Hòa lặng lẽ liếc nhìn Hàn Thời Yến thật sâu, sau đó không nói gì, chỉ gật đầu.

Hắn phất tay ra lệnh, một nhóm bổ khoái lập tức đuổi theo hướng Cố Thậm Vi chỉ.

Không lâu sau, một vị đầu lĩnh đã chạy về báo cáo:

“Đại nhân, trên thân cây và cỏ dưới đất quả thực có vết máu.”

Nghe xong, Cố Thậm Vi không vội biện hộ thêm, mà chỉ chậm rãi vén tay áo mình lên.

Hôm nay nàng mặc bộ y phục do Hàn Thời Yến chuẩn bị, không phải quan bào màu đỏ, mà là một bộ áo tím nhạt, trông như màu hoa bồ công anh tím nở rộ khắp núi đồi.

Màu sắc này rất nhạt, nếu có vết máu sẽ cực kỳ dễ thấy.

“Nếu ta thực sự dùng kiếm đâm vào ngực Tào đại nương, sau đó rút kiếm ra, máu chắc chắn sẽ bắn tung tóe. Khi đó, mặt ta, tay áo ta đều sẽ bị dính máu.”

“Hơn nữa, chính các người đã nói, ngay khi nghe thấy tiếng hét của Tào đại nương, tất cả đều lập tức lao tới từ bốn phương tám hướng.”

“Khoảng thời gian đó rất ngắn, ngắn đến mức ta chỉ kịp xác nhận bà ta vẫn còn hơi thở, sau đó giúp bà ta cầm máu.”

“Với khoảng thời gian ít ỏi như vậy, ta căn bản không thể thay một bộ y phục sạch sẽ hay lau sạch vết máu trên người.”

Nói xong, Cố Thậm Vi bước lên vài bước, ánh mắt sắc bén hướng về phía phu nhân Thừa Bình Hầu.

“Phu nhân, lúc nãy bà nói đã nhìn thấy ta. Vậy chắc hẳn bà vẫn còn nhớ ta mặc đúng bộ y phục này chứ?”

Phu nhân Thừa Bình Hầu sững sờ. Bà ta đang nghe đến mê mẩn, hai mắt sáng rực, bị Cố Thậm Vi bất ngờ gọi tên, lại càng hào hứng hơn.

“Đúng là vậy!”

“Nhưng ai mà biết được ngươi có mặc hai bộ giống hệt nhau hay không? Trước khi chúng ta đến, ngươi chỉ cần cởi bỏ lớp ngoài và giấu đi, không cần thay y phục khác, như thế chẳng phải vẫn kịp hay sao?”

Phu nhân Thừa Bình Hầu rõ ràng đã hỏi trúng suy nghĩ của đám đông.

Tiếng bàn tán xôn xao vang lên khắp nơi.

Cố Thậm Vi giơ hai tay lên, nhướng mày cười nhạt.

“Cũng có lý đấy.”

“Nhưng nếu ta thực sự giấu đi lớp áo ngoài, thì thời gian cũng chẳng đủ để giấu quá xa. Không bằng mọi người cùng tìm xem, liệu có nơi nào quanh đây để ta giấu nó không?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.