🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Giọng điệu của Cố Thậm Vi quá mức ung dung, khiến Phu nhân Thừa Bình Hầu nhìn vẻ bình thản của nàng mà trong lòng lại có chút do dự.

Thấy ánh mắt háo hức của đám đông, Phu nhân Thừa Bình Hầu cắn răng hạ quyết tâm:  “Được! Lục soát thì lục soát! Chỉ cần tìm được bộ y phục dính máu, chúng ta sẽ biết ai là kẻ đã g**t ch*t Tào đại nương!”

Nghe vậy, Cố Thậm Vi nhếch môi cười nhạt.

Hiện tại, nàng là nghi phạm duy nhất trong vụ ám sát Tào đại nương tử. Nếu không giành thế chủ động, dẫn dắt đám đông đi theo hướng nàng muốn, ai biết Cố lão tặc còn giở trò gì sau lưng?

Dù gì thì Tào đại nương tử đã ngã gục trong vũng máu, nhưng bà vú Lại mụ mụ kia đến giờ vẫn chưa lộ diện!

Chỉ cần đủ tỉnh táo, nơi tuyệt cảnh cũng có thể hóa thành cơ hội!

Cố Thậm Vi nghĩ vậy, cúi đầu liếc nhìn tay áo mình, sau đó nghiêng người nói khẽ với Ngô Giang: “Cho ta mượn bờ vai một chút.”

Nói xong, không đợi Ngô Giang đáp lời, nàng đã nhẹ nhàng nhún chân, nhảy lên đứng vững trên vai y.

“Cố thân sự, khinh công của ngài luyện thế nào vậy? Ta cảm giác nhẹ tựa lá rơi, nếu vai không đủ cao, có muốn đạp lên đầu ta không? Đầu ta cao hơn đấy!” Ngô Giang nói, đứng thẳng như cây cổ thụ mọc vững chãi trên đất.

Hắn sợ nhất là nếu mình sơ sẩy mà làm nàng ngã xuống thì chuyện nhỏ, nhưng nếu làm lỡ đại sự của nàng thì lại không hay!

Ở phía xa, Vương Nhất Hòa nghe xong mà suýt chút nữa không tin vào tai mình.

Hắn còn chưa kịp trách Ngô Giang trước đó ngu ngốc thiên vị mà đứng về phe Cố Thậm Vi, giờ y lại làm cái gì đây? Cầu người ta giẫm lên đầu mình à? Tên tiểu tử này quả thực cần bị giẫm lên đầu vài cái, may ra mới có thể ép cho chút nước sông Hoàng Hà trong đầu hắn chảy ra ngoài!

Nhưng Cố Thậm Vi không quan tâm những gì người khác nghĩ, nàng chỉ chăm chú quan sát đám đông phía dưới.

Nàng quyết định khích lệ mọi người lục soát hiện trường vì đã chắc chắn rằng nơi này tuyệt đối không thể có bộ y phục dính máu nào giống hệt bộ nàng đang mặc.

Bởi vì trước khi lên xe ngựa, ngay cả chính nàng cũng không biết Hàn Thời Yến sẽ chuẩn bị một bộ y phục mới cho nàng.

Bộ váy tím này được may theo kiểu trang phục thường ngày của nàng khi hai người lần đầu gặp nhau ở Hàn Xuân lâu. Vì cần tiện lợi để chiến đấu, nên kiểu dáng khác hẳn váy áo của các tiểu thư khuê các thông thường.

Nàng tin chắc rằng, dù có đến bất kỳ cửa hàng may mặc nào trong kinh thành Biện Kinh, cũng không thể tìm được bộ váy nào giống hệt như vậy.

Trừ phi…

Ánh mắt Cố Thậm Vi chuyển về phía Hàn Thời Yến.

Trừ phi Hàn Thời Yến và Cố Ngôn Chi là cùng một phe, và chính chiếc váy tím mà hôm nay hắn tặng nàng lại là mấu chốt quan trọng nhất trong ván cờ này.

Nhưng…

Khi đứng trên mặt đất, nàng không cảm thấy có gì bất thường về vị trí đứng của Hàn Thời Yến.

Nhưng khi ở trên cao nhìn xuống, nàng mới phát hiện, tất cả mọi người đều đứng ở phía đối diện nàng, chỉ có ba người bọn họ lại cùng đứng về một phía.

Nàng nhìn bóng lưng của Hàn Thời Yến. Bóng dáng ấy, thẳng tắp như một gốc trúc xanh cô độc, lại vững chãi tựa một ngọn núi cao sừng sững. Chỉ một ánh nhìn thôi, cũng khiến người ta hiểu thế nào là quang minh chính trực, là phong cốt của sĩ tộc.

Nàng nguyện ý tin hắn một phần.

Cố Thậm Vi thu hồi suy nghĩ, nhớ lại sáng nay Cố lão tặc mới gặp nàng ở Khai Phong phủ và đã buông lời ác ý với nàng. Khi đó, nàng mặc gì nhỉ? Là quan bào đỏ thẫm của Hoàng Thành tư.

Nàng hướng mắt nhìn về phía đám đông, bất giác ánh mắt khựng lại ở một góc đông nam.

Ở đó có một đám người mặc toàn y phục đỏ.

Khoảng năm người, tất cả đều khoác áo đỏ, thắt lưng đeo kiếm đen.

Dù cách xa vẫn có thể nhìn ra được vóc dáng bọn họ mảnh khảnh, mặt bôi phấn, môi thoa son, rõ ràng khác biệt hoàn toàn so với những quan khách khác.

Hẳn là đoàn tạp kỹ được mời đến biểu diễn trong phủ Vương gia.

Tạp kỹ chia làm hai loại: “diễm đoạn” và “chính tạp kịch”. “Diễm đoạn” chẳng qua chỉ là ca múa tạp kỹ giúp khuấy động không khí. Nhìn phục sức của nhóm người này, rất có thể bọn họ sẽ trình diễn một điệu kiếm vũ.

Mọi người nghe theo lời Phu nhân Thừa Bình Hầu, các quan viên và quý phu nhân vì giữ gìn thân phận nên vẫn đứng yên, nhưng họ lại ra lệnh cho nha hoàn, bà tử và gia nhân lục soát xung quanh.

Cố Thậm Vi chăm chú quan sát đám người mặc áo đỏ, chợt thấy trong đó có một người len lén rời khỏi nhóm, lặng lẽ di chuyển về phía góc đông bắc.

Chính là hắn!

Nghĩ vậy, Cố Thậm Vi nhón chân nhảy khỏi vai Ngô Giang, thân hình nhẹ nhàng như chim ưng vút bay.

Mọi người chỉ thấy trước mắt chợt lóe lên một bóng tím.

Vừa rồi nàng còn đứng trên vai Ngô Giang, thoắt cái đã lướt qua đỉnh đầu bọn họ.

Khi tất cả vẫn chưa kịp hoàn hồn, giọng nói của Cố Thậm Vi đã vang lên bên tai: “Bắt được rồi! Hung thủ thực sự đã ám sát Tào đại nương tử!”

Người tỉnh táo lại đầu tiên chính là Phu nhân Thừa Bình Hầu. Bà ta lập tức chen qua đám đông, háo hức nhìn thiếu niên tạp kỹ bị bắt sang Cố Thậm Vi, rồi lập tức cau mày bất mãn.

“Không phải nói tìm y phục dính máu sao? Ngươi bắt bừa một người rồi nói hắn là hung thủ? Chẳng lẽ vì bọn họ là dân hèn kém vô danh, nên ngươi muốn dùng quyền thế ép hắn nhận tội?”

Thiếu niên tạp kỹ kia nghe vậy, giọng run rẩy sắp khóc:  “Đúng vậy! Vị nương tử này, ta chỉ vừa nghe tiếng động thì chạy tới, làm sao ta có thể giết quý nhân chứ?”

Bốn người cùng mặc áo đỏ như hắn lập tức vây quanh, một người trong số đó cao hơn hẳn, có vẻ trưởng thành và chững chạc hơn.

Người này sốt ruột quỳ rạp xuống đất: “Đại nhân minh giám, bọn tiểu nhân chỉ là đoàn tạp kỹ, dù có đeo kiếm nhưng để tránh làm người khác bị thương, kiếm của chúng ta đều chưa mài sắc!”

“Loại kiếm này ngay cả một tờ giấy cũng không thể cắt đứt, làm sao giết người được?”

Nói rồi, hắn rút ngay thanh kiếm bên hông, quỳ xuống, hai tay dâng lên trước mặt.

Phu nhân Thừa Bình hầu vừa nhìn đã lập tức bật cười: “Dù ta không biết võ công, nhưng cũng thấy rõ ràng, quả nhiên là chưa mài sắc. Cố Thậm Vi, lần này ngươi bắt nhầm người rồi.”

Cố Thậm Vi mỉm cười nhìn bà ta, khẽ lắc đầu, sau đó giơ tay chỉ về góc đông bắc.

“Phiền vị huynh đài đứng ở góc đông bắc giúp ta tìm một chút. Nếu ta không đoán sai, một một quần áo dính máu thuộc về hắn hẳn đang được giấu ở đó.”

Người đứng ở đó là một thư sinh mặt trắng, trông có vẻ rất hòa nhã, không rõ là công tử nhà nào.

Nghe Cố Thậm Vi gọi thẳng mình, khuôn mặt thư sinh lập tức đỏ bừng, lắp bắp chỉ vào mặt mình: “Ta… ta sao?”

Cố Thậm Vi gật đầu: “Chính là huynh! Hãy tìm kỹ xung quanh, chắc chắn có.”

Thư sinh đỏ mặt, liên tục gật đầu, sau đó như một con ruồi không đầu, quay vòng vòng mà tìm kiếm.

Mọi người xung quanh thấy Cố Thậm Vi trông có vẻ chắc chắn như thần toán, bèn tò mò cùng tìm kiếm.

Đột nhiên, thư sinh kia phấn khích kêu lên: “Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi! Ngay tại đình này…”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.