🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Quạt ngọc tiên sinh nghe vậy, quạt trong tay hắn vẫy lên phần phật. Hắn chỉ vào bàn rượu thịt: “Chúng ta đã ăn một vòng rồi. Giờ huynh đệ ai nấy đều đang nóng lòng, chờ theo ngươi đi làm một trận lớn.”

“Lâm Độc Bà với Trương Thập Đao có đến không? Về sau bọn họ sẽ đi theo Thập Lý sao?”

Lâm Độc Bà và Trương Thập Đao là người nàng sắp xếp bên cạnh Thập Lý, chính là xa phu Trương Toàn và Lâm lão bà mà nàng bịa chuyện rằng đã mua về từ bọn buôn người.

Giang hồ chẳng chuộng chuyện phong nhã, nên biệt danh đa phần đều thô kệch, trực tiếp.

Lâm Độc Bà giỏi nhất về hạ độc và giải độc, trước đây từng ở Xu Vân kiếm trang, là người mà ngoại tổ của nàng tin cậy. Giải dược trong của hồi môn của mẫu thân nàng chính là do bà ấy chế ra.

Còn Trương Thập Đao thì đúng như tên gọi, giỏi dùng đao. Đao pháp Trương gia tổng cộng chỉ có mười chiêu, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì chiêu nào cũng đoạt mạng.

“Bọn họ phải bảo vệ Thập Lý và Vương Cảnh. Địch nhân vô liêm sỉ, có những chuyện không thể không đề phòng. Ôm cây đợi thỏ cũng là một nhiệm vụ.”

Nàng vừa nói vừa quét mắt nhìn mọi người, ánh mắt mang theo sự trấn an.

“Bình Đán” là lúc bình minh, khi trời vừa tờ mờ sáng. Trong bài “Đại phóng ca hành” của Bão Chiếu thời Nam Bắc triều có câu: “Gà gáy trong Lạc Thành, Bình Đán cấm môn khai.”

Tên của Bình Đán Lâu cũng mang hàm ý đó.

Những người trong lâu, ai nấy đều có câu chuyện riêng. Bọn họ từng trải qua thời khắc tối tăm nhất, dù tính cách mỗi người một khác, nhưng ánh mắt đều hướng về phương đông, chờ đợi bình minh lên.

Cố Thậm Vi nói xong, lại nâng chén rượu lên, uống cạn.

Nam tử cầm quạt ngọc nhìn nàng, cũng rót đầy một chén rồi uống theo. Hắn lau miệng, quay sang nói với nàng:

“Rượu uống nhiều rồi cũng hay quên. Chuyện lâu chủ giao cho ta đã làm xong cả, mà ngươi cũng tìm được cho ta một đồ đệ tốt đấy. Tên Liễu Dương kia thông minh hơn người, lại có trí nhớ siêu phàm, chỉ cần chỉ điểm đôi chút là tiến bộ vượt bậc. Nếu cứ thế này, tương lai chắc chắn có thể bảng vàng đề danh.”

Hắn nói rồi lại lắc đầu, thở dài: “Đúng là đạo trời kỳ diệu thật. Đã có ta làm Văn Khúc Tinh rồi, sao lại còn sinh thêm một người nữa chứ?”

Mọi người nghe vậy, đồng loạt bĩu môi, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy khinh bỉ.

Nam tử thấy thế thì phe phẩy quạt mạnh hơn. Hắn “chát” một tiếng, gấp quạt lại, chỉ từng người một: “Coi thường ta phải không? Đừng thấy bây giờ ta ăn không ngồi rồi, năm ta mười sáu tuổi đã vào tận cung dự Quỳnh Lâm yến*, cưỡi ngựa băng qua phố Ngự! Chuyện này mà cũng không được khoe chắc?”*

(*Quỳnh Lâm yến: Yến tiệc do Hoàng đế tổ chức để vinh danh Trạng nguyên và các tiến sĩ.)

Người kể chuyện nghe thế càng khinh bỉ, lắc đầu than vãn: “Ngươi nói bao nhiêu lần rồi, lỗ tai ta sắp bị chai đến mức bít kín mất! Khăn bọc chân của Vương Mẫu Nương Nương cũng không dài dòng như ngươi đâu!”

Cố Thậm Vi thấy hai người tranh cãi đến đỏ mặt tía tai thì bật cười khẽ.

Chưởng quầy bên cạnh nhìn thấy liền đưa cho nàng một chén trà nóng, hạ giọng nói: “Ba ngày nữa Bình Đán lâu sẽ mở cửa đón khách, vẫn theo quy củ cũ của thành Tô Châu. Những chuyện họ tự giải quyết được thì ta không làm phiền lâu chủ.”

“Lâu chủ có chuyện gì thì cứ đi trước. Còn bọn họ, lâu ngày không gặp, ba chén rượu xuống bụng thì không biết sẽ nói tới tận canh mấy nữa.”

Cố Thậm Vi gật đầu, uống một ngụm trà nóng rồi lặng lẽ đứng dậy. Lúc này, người kể chuyện và nam tử cầm quạt vẫn cãi vã kịch liệt, lôi cả An Triều nãy giờ không nói tiếng nào ra làm trọng tài.

Thấy nàng muốn đi, mấy người kia lập tức đứng bật dậy theo.

Cố Thậm Vi khoát tay, khẽ vuốt chuôi kiếm, ôm quyền chào mọi người, rồi thân ảnh vừa thoáng đã lướt ra ngoài.

Vị trí của Bình Đán lâu rất tinh tế, nằm ngay giữa phủ của Cố gia và Khai Phong phủ nha.

Nàng không đi xa, chẳng mấy chốc đã đến gần đại lao của Khai Phong phủ.

Nàng đứng trong bóng tối, lặng lẽ nhìn về phía cổng ngục.

Trên đường đến đây, nàng đã sớm nghĩ đến mọi tình huống có thể xảy ra. Giờ này đêm đã khuya, nếu ngục tốt đã khóa cửa nghỉ ngơi, nàng sẽ phải làm sao để dụ hắn mở cửa, sau đó mới có thể lẻn vào.

Không ngờ rằng, cổng ngục lại mở toang, đuốc vẫn cháy sáng.

Cố Thậm Vi khẽ nhíu mày, nhặt một viên đá nhỏ ném về phía bên phải trước cửa ngục.

Tên ngục tốt nghe tiếng động, quay đầu nhìn về phía đó. Trong khoảnh khắc ấy, nàng như tia chớp lướt qua cửa, tiến vào bên trong.

Lần trước nàng cùng Hàn Thời Yến đến đây, đã quan sát kỹ lưỡng. Ban đêm trong đại lao này chỉ có ba người canh giữ: một người đứng trước cửa, hai người còn lại ở phía trong. Hai kẻ trong ngục sẽ thay phiên tuần tra.

Người canh cửa vẫn ở đó, nhưng hai kẻ bên trong lại đang gục trên bàn ngủ say.

Cố Thậm Vi nhìn cảnh tượng ấy, lòng cảnh giác hơn vài phần. Chuyện này rõ ràng bất thường. Không lẽ ngoài nàng ra, còn có kẻ khác cũng muốn nhân cơ hội này giẫm thêm một cước, đến xem trò cười của Cố Ngọc Thành sau khi bị xem như quân cờ bỏ đi?

Nàng nghĩ thế, thân hình liền nhoáng lên, tìm một góc khuất tối tăm, lặng lẽ quan sát tình hình trong ngục.

Chỉ một cái nhìn, nàng đã sững sờ tại chỗ.

Ngay góc tường phía trước, có hai người khác cũng đang đứng đó. Một người tóc đã bạc trắng, người còn lại lại trẻ trung vô cùng. Cả hai đều khoanh tay sau lưng, dựng thẳng tai lắng nghe động tĩnh bên trong.

Bọn họ đứng dựa sát vào tường, vẻ mặt nghiêm túc, lưng thẳng tắp. Nhìn không giống đang lén lút nghe trộm, mà cứ như đang bị phạt đứng vậy.

Chính là Khai Phong phủ doãn Vương Nhất Hòa, và Hàn Thời Yến mà nàng vừa gặp lúc trước.

Khóe môi Cố Thậm Vi giật giật. Nếu sớm biết thế này, nàng đã chẳng cần vòng vèo, tự mình đi bộ về ngõ Tang Tử rồi lại lộn lại đây. Nàng cứ tưởng Hàn Thời Yến là bậc chính nhân quân tử, ai ngờ đâu…

Nàng nghĩ vậy, liếc về phía nhà giam không xa. Nhìn một cái thôi mà không sao rời mắt nổi.

Không biết ai nghĩ ra chủ ý này, lại nhốt chung Mạnh thị, Cố Ngọc Thành và Tào đại nương tử vào cùng một phòng giam.

Lúc này, ba người họ mỗi người chiếm một góc, nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn khác biệt.

Mạnh thị nằm trên nền đất, trông như đã nhìn thấu hồng trần. Tào đại nương tử dựa vào chân tường, sắc mặt vàng vọt như tờ giấy. Chỉ có Cố Ngọc Thành là co rúm lại một góc, toàn thân run rẩy vì sợ hãi.

Tóc hắn bù xù rối bời, mặt đầy vết cào, trường bào gấm vóc bị xé rách thành từng mảnh, trông chẳng khác gì vừa thoát khỏi bầy sói.

Cố Thậm Vi nhìn mà hận không thể đấm ngực giậm chân. Sao nàng lại đến muộn một chút chứ? Vừa khéo bỏ lỡ đoạn đặc sắc nhất rồi!

Nàng còn đang nghĩ, thì Mạnh thị vừa nãy còn nằm yên như sắp xuất gia, bỗng bật dậy, lao đến tát Cố Ngọc Thành một bạt tai thật mạnh.

“Năm xưa lão nương đúng là mù mắt, mới lấy phải thứ ngu xuẩn như ngươi! Còn ngu muội mà giả bộ hiền lương thục đức bao nhiêu năm, tuân theo gia quy của mẫu thân ngươi!”

Tào đại nương tử ở bên cạnh, dù trông như sắp trút hơi thở cuối cùng, vẫn yếu ớt chen vào một câu: “Còn xấu xí nữa!”

“Bốn mươi chín điều gia quy, đúng là kiếp nạn tám mươi mốt của ta!” Mạnh thị lườm bà ta một cái, sau đó tiếp tục chửi mắng Cố Ngọc Thành.

“Phi! Cố gia các ngươi đúng là quá đáng! Nghe lời thì có ích gì? Ta vì nhà các ngươi mà làm trâu làm ngựa, trên hiếu kính công công bà bà, dưới nuôi nấng nhi tử ngoan giỏi, ta có lỗi gì với Cố gia? Vậy mà các ngươi còn đối xử với ta như thế sao?”

“Ngươi nghĩ ngươi là ai? Để ta nói cho ngươi biết, phụ thân ngươi, cái lão già khốn nạn đó có tận năm nhi tử! Vừa thấy các ngươi gặp nạn, ông ta chạy còn nhanh hơn thỏ! Ngươi còn mong ông ta đến cứu ngươi sao? Phi! Đợi lão nương ra khỏi đại lao, ngươi cứ chờ đó cho ta!”

“Mạnh Đức Hiền ta — à phi! Lão nương rõ ràng tên là Mạnh Uyển! Vì nịnh nọt hai lão già khốn kiếp kia, mới phải đổi thành cái tên giả đạo đức giả như vậy!”

Mạnh thị nói xong, lại vung tay tặng Cố Ngọc Thành một cái bạt tai vang dội.

Đánh xong, bà ta như kiệt sức, ngồi phịch xuống đất, thở hồng hộc, quay sang nhìn Tào đại nương tử: “Ngươi chết chưa? Chưa chết thì tới lượt ngươi đấy! Ta phải nghỉ một lát. Ngươi cái đồ nữ nhân điên này, lấy ra cái khí thế khi thuê người giết thê tử người ta của ngươi đi!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.