Lư thị yếu đuối, khờ khạo.
Đây là ấn tượng từ trước đến nay của Cố Thậm Vi về bà ta.
Trước kia, mỗi khi Cố Thập Ngũ Nương bị phạt, Lư thị luôn cúi gằm mặt, đứng một góc, ba gậy đánh xuống cũng không rặn nổi một câu, chưa từng mở miệng nói đỡ lấy một lời.
Chỉ khi đứng trước mặt mẫu thân Tả Đường của nàng, bà ta mới ngẩng cao đầu, đắc ý vuốt đi vuốt lại đầu của Cố Quân Diệu.
Vuốt đến mức tóc đứa nhỏ đó bóng nhẫy như thể bôi dầu, đến nỗi ruồi đậu lên cũng phải hốt hoảng kêu gào: “Bọc sáp rồi! Bọc sáp rồi!”
Cố Thậm Vi nhìn Cố Quân An đầu đầy máu tươi, lại nhìn Lư thị lúc này chẳng khác gì một con sư tử mẹ giận dữ, chậc chậc lắc đầu.
Đáng tiếc quá, một vở kịch hay như vậy, mà chỉ có một mình nàng được xem!
“Cố Quân An! Đại phòng các ngươi đúng là lòng dạ độc ác! Ngươi đã làm phò mã cho hoàng gia, cả Cố gia chẳng khác nào cắt cổ tay để nuôi ngươi! Vậy mà các ngươi vẫn tham lam, muốn hút khô đến giọt máu cuối cùng của chúng ta sao?!”
“Nhị phòng, Tam phòng toàn một đám ngu xuẩn, bùn nhão chẳng đắp nổi tường, nên ngươi mới để mặc bọn chúng làm khổ dịch!”
“Nhưng còn chúng ta, Tứ phòng, Ngũ phòng thì sao… Bên ngoài không biết, nhưng ta biết rõ! Năm đó Cố Hữu Niên dẫn theo Tả Đường trở về phủ, vốn dĩ là định rời đi. Nhưng tổ phụ ngươi lại lấy cái chết ép buộc, bắt bọn họ phải sinh được nhi tử mới được rời đi! Cố Hữu Niên và Tả Đường có hiếu nên mới ở lại. Ai ngờ đâu, có thể đến, mà không thể đi…”
Cố Thậm Vi nghe đến đây, thoáng sững người.
Về chuyện này, cả phụ thân lẫn mẫu thân đều chưa từng nói với nàng một chữ nào.
Nàng chợt nhớ đến dáng vẻ đau khổ của phụ thân khi rời khỏi Thanh Minh viện nhập cung năm đó. Là bởi vì khi ấy, cả nhà bọn họ đã gần như có thể rời xa chốn phù hoa, ngao du thiên hạ, nhưng lại bị cắt đứt đường lui ngay trước mắt sao?
Cố Thậm Vi trầm tư nhìn về phía Lư thị. Lúc này, sắc mặt bà ta đầy vẻ điên loạn, giống như đã hoàn toàn mất trí.
“Ngươi là một kẻ vô dụng! Ngươi sợ hãi phải không?! Sợ nhi tử của Cố Hữu Niên giỏi hơn ngươi, sợ Quân Diệu của ta giỏi hơn ngươi! Cho nên Đại phòng các ngươi mới ra tay giết người, khiến cho Tứ phòng, Ngũ phòng chúng ta mãi mãi phải làm trâu làm ngựa cho các ngươi, mãi mãi phải dựa dẫm vào các ngươi!”
“Lòng dạ các ngươi độc ác quá! Năm đó con hỉ thước kia, nhất định là có độc đúng không?! Các ngươi muốn g**t ch*t ta và Quân Diệu! Nhưng Quân Diệu mạng lớn, nó đã sống sót! Các ngươi thấy nó càng lớn càng xuất chúng, thấy Hoàn Anh vì nó mà lo liệu chu toàn mọi việc… Nó thông minh đến thế, sau này chắc chắn sẽ là trạng nguyên!”
“Cho nên ngươi giết nó! Ngươi cố tình không chịu đi mời thái y! Ngươi cố tình trì hoãn! Ngươi hại chết con ta! Đó là cốt nhục của ta! Cố Quân An, con ta chết rồi, ngươi cũng đừng hòng sống!”
Cố Thậm Vi không nhịn được mà xoa xoa lỗ tai.
Tiếng hét chói tai của Lư thị suýt nữa xuyên thủng cả màng nhĩ nàng!
Không phải chứ, bà ta cứ tiếp tục đánh đi, nói mấy lời giả tạo này làm gì?!
Cố Quân Diệu là trạng nguyên?!
Trừ khi hoàng đế Đại Ung ban thánh chỉ, từ nay trở đi, “đồ ngốc” không còn gọi là “đồ ngốc” nữa, mà phải gọi là “trạng nguyên”, nếu vậy thì đúng là hắn có “tư chất trạng nguyên” rồi!
“Ngươi phát điên cái gì chứ?! Ai lại sợ Cố Quân Diệu?! Ai muốn giết các ngươi?!”
Quả nhiên, Cố Quân An vừa rồi còn đầu óc mơ màng, giờ nghe thấy mấy lời hoang đường này thì cũng không nhịn nổi nữa. Hắn ôm lấy cái đầu đang rỉ máu của mình, cảm thấy trước mắt một màu đỏ tươi.
Cố Quân An giơ tay quệt đi vết máu trên mắt, lập tức vươn tay định đẩy mạnh Lư thị ra…
“Thứ súc sinh kia! Ngươi còn dám nói mình chưa từng có ý định giết người sao… Ta biết hết rồi! Nhi tử ta đã trở về báo cho ta biết! Nó nói chính Đại phòng các ngươi đã hại chết nó! Con ta đã chết, vậy con của Đại phòng các ngươi dựa vào đâu mà còn sống trên đời này?!”
Lư thị gào thét, một lần nữa nhấc tảng đá lên, hung hăng ném thẳng về phía Cố Quân An.
Cố Quân An giật bắn mình, cuống quýt giơ tay lên đỡ.
“Bộp” một tiếng, hòn đá nặng nề đập mạnh vào cánh tay hắn, rồi vỡ thành hai nửa.
Cố Thậm Vi ngồi xổm một bên quan sát, lại lấy ra một túi bánh trôi chiên giấu trong người. Tay nghề của Thập Lý rất tốt, nhân mè đen bên trong vừa thơm vừa béo, ngon đến mức suýt làm người ta cắn mất lưỡi.
Tuyệt vời! Đánh gãy tay là hay lắm đấy!
Hồi Cố Quân An viết bức thư tuyệt thân vang danh thiên hạ, nàng đã muốn bẻ gãy tay hắn từ lâu rồi!
“Các ngươi hại chết con ta! Trời cao ắt sẽ trừng phạt các ngươi!”
Cố Quân An cảm thấy cánh tay đau nhói dữ dội. Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, hắn ôm lấy cánh tay của mình, hung hăng tung một cước đá văng Lư thị ra ngoài!
Lư thị vốn đã yếu ớt, làm sao chịu nổi cú đá này?
Bà ta bị hất bay ra ngoài, thân hình loạng choạng, sắp sửa đập thẳng vào khung cửa.
Đúng lúc này, một bóng dáng màu xanh lao tới, chắn trước cửa, trở thành tấm đệm thịt cho Lư thị.
Cố Thập Ngũ Nương bật ra một tiếng r*n r*, chẳng buồn để ý đến cơn đau trên người, vội vàng quay lại ôm chặt lấy Lư thị, hoảng hốt kêu lên: “Người đâu! Mau tới đây! Mau đi mời đại phu! A nương ta không ổn rồi!”
“Hu hu hu…”
Cố Thập Ngũ Nương mắt rưng rưng lệ, cảm nhận được người trong lòng đang giãy giụa không ngừng, nàng lập tức siết chặt vòng tay, cố sức ấn mặt Lư thị vào ngực mình, không để bà ta cất thêm một lời nào nữa.
Nàng thừa lúc không ai chú ý, lén rút ra một cây ngân châm, men theo cơ thể Lư thị s* s**ng một hồi, rồi đâm mạnh vào huyệt vị theo lời dạy của Đan thái y.
Tiếng nức nở trong lòng dần nhỏ lại, ngay sau đó, cơ thể Lư thị mềm nhũn, ngã gục xuống đất.
“A nương… A nương… Người đâu, mau đỡ a nương ta sang bên kia, đại phu ta mời sắp tới rồi!”
Cố Thập Ngũ Nương vừa nói vừa sốt ruột bảo đám ma ma đi theo mình khiêng Lư thị ra ngoài.
Sau đó, nàng lo lắng quay sang nhìn Cố Quân An: “Quân An ca ca, phải làm sao bây giờ? Mẫu thân ta bị kích động quá độ… Ta thay bà ấy nói một lời xin lỗi!”
“Ngươi… Ngươi… Đại phu! Mau gọi đại phu!”
Cố Thập Ngũ Nương nói xong, vội vàng chạy tới đỡ Cố Quân An, rồi lớn tiếng gọi về phía cửa: “Tổ phụ! Máu của Quân An ca ca chảy không ngừng! Hình như cánh tay cũng bị gãy rồi, phải làm sao bây giờ! Mau mời đại phu! Nhất định phải mời đại phu!”
Cố Ngôn Chi đứng ngay cửa, đầu óc bỗng chốc trống rỗng. Thân thể ông ta lảo đảo, suýt nữa không đứng vững…
Một cơn quặn thắt bóp nghẹt trái tim Cố Ngôn Chi. Phải mất một lúc lâu, ông ta mới lấy lại tinh thần.
“Quân An! Tiện phụ! Tiện phụ đáng chết! Gia môn bất hạnh! Nếu tôn tử ta có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ bắt ả phải đền mạng!”
Cố Thập Ngũ Nương và Cố Thậm Vi, người vẫn đang đứng trong bóng tối, nghe vậy đồng loạt cong môi cười giễu.
Quả nhiên, trong cả Cố gia, chỉ có Cố Quân An mới có thể khiến lão gia tử thất thố đến mức này.
“Tổ phụ! Mẫu thân ta bị bệnh, người không thể làm vậy! Giờ không phải lúc truy cứu, trước hết phải đưa Quân An ca ca đến tiền viện mời đại phu băng bó vết thương, rồi vào thái y viện mời một vị chuyên xem xương cốt! Quân An ca ca là trạng nguyên, bàn tay này của huynh ấy là để cầm bút viết chữ!”
Cố Ngôn Chi như bị sét đánh ngang tai.
Giữa cơn hoảng loạn, ông ta thấy trước mắt là một mảng máu đỏ thẫm. Bị lời nhắc nhở của Cố Thập Ngũ Nương kéo về thực tại, ông ta vội vã quay đầu nhìn xuống cánh tay của Cố Quân An.
Cánh tay đó thoạt nhìn không có vết thương rõ ràng, nhưng Cố Quân An vẫn cứ ôm chặt lấy, không nói được một lời nào.
Cố Ngôn Chi lập tức rối loạn, giận dữ quát lớn ra ngoài: “Còn đứng đó làm gì?! Mau lên! Mau mau mau!”
Ngay lập tức, cả khu thư phòng trở nên hỗn loạn.
Cố Thậm Vi nhìn đám “người mang mặt nạ” trong Cố gia gào trời gào đất, lại nghe thấy lão thái thái nhảy dựng lên mắng chửi Lư thị, cùng với tiếng khóc tang thê lương của Cố Thanh…
Còn có Cố Hoàn Anh đứng một góc, ánh mắt tối tăm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cùng với Cố Thập Ngũ Nương, người vừa hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, giờ đây lại hóa thân thành hiếu nữ bảo vệ mẫu thân.
Khi đoàn người rầm rộ rời đi, thư phòng của Cố Quân An rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh.
Cố Thậm Vi tiếc nuối nhét túi bánh trôi chiên chưa ăn hết vào lại trong người, lặng lẽ bước vào trong phòng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.