🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Kinh Lệ vừa nói vừa kích động, chân tay múa may không ngừng. Hắn đi phía trước, mắt không rời khỏi Cố Thậm Vi, vừa lui một bước vừa rẽ vào cửa vòm hình trăng.

Đột nhiên một tiếng “bịch” trầm đục vang lên, Cố Thậm Vi bước nhanh lên trước, thấy Kinh Lệ đụng phải một nam tử có vết sẹo gớm ghiếc trên mặt, cả hai ngã lăn ra đất.

Vết sẹo đó kéo dài từ thái dương bên trái đến giữa má bên phải…

Có lẽ vì không được chữa trị cẩn thận nên vết thương lật da lở thịt, trông cực kỳ kinh hãi. Người yếu bóng vía nhìn thấy e rằng còn chưa kịp kêu đã nôn tại chỗ. Khi thấy Cố Thậm Vi đang nhìn mình, nam nhân ấy cũng quay lại liếc nàng. Đôi mắt hắn âm u vô cùng, như một con rắn độc ẩn mình trong bóng tối, chờ cơ hội ra tay.

Người này, hẳn chính là kẻ yếu nhất trong Hoàng Thành tư – Đào Vũ.

Cố Thậm Vi liếc nhìn y, rồi bước tới, chìa tay ra: “Đào đại nhân, thất lễ rồi, ngài có bị thương không?”

Đào Vũ cúi mắt, ánh nhìn âm u rơi xuống bàn tay nàng đang đưa ra. Hắn không thèm đáp, chỉ hất mạnh Kinh Lệ đang đè trên người ra, tự mình đứng dậy, phủi sạch tro bụi trên áo, sau đó dời ánh mắt về phía Kinh Lệ.

“Ta nhớ mặt ngươi rồi.”

Không chỉ ánh mắt khiến người lạnh sống lưng, mà giọng nói của Đào Vũ cũng kỳ dị khó tả, như tiếng gọi mơ hồ vang lên bên giường lúc nửa đêm. Người ta vừa nghe đã không dám thò đầu khỏi chăn, sợ rằng chỉ cần ló ra, sẽ trông thấy cảnh tượng suốt đời không thể nào quên.

Kinh Lệ rùng mình, sắc mặt trắng bệch.

Nhưng Đào Vũ chẳng mảy may để ý, cũng coi như không thấy Cố Thậm Vi, cứ thế đi vòng qua nàng mà rời đi thẳng thừng.

Cố Thậm Vi nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, lại quay sang Kinh Lệ. Mặt mày Kinh Lệ xám xịt, lắc đầu liên tục: “Ta không ngửi thấy mùi máu, mùi trên người hắn rất sạch sẽ, không có hương liệu, trên y phục chỉ có mùi tẩy của bồ kết.”

“Vừa nhận ra là Đào đại nhân, ta lập tức làm theo lời đại nhân, sờ thử chỗ ngài từng nói có vết thương, hắn hoàn toàn không có vết gì cả.”

Kinh Lệ vừa nói vừa như muốn khóc. Tuy rằng sợ gần chết, nhưng vì Cố đại nhân, hắn đành liều mình vì nghĩa!

Cố Thậm Vi nhìn hắn, sắc mặt phức tạp, trong lòng không biết nên khen ngợi từ đâu…

Tổn thọ quá! Cứ cảm thấy từ sau khi theo nàng, Kinh Lệ dường như đang đi trên con đường… tà đạo thì phải!

Nàng nghĩ ngợi, lấy từ tay áo ra một viên kẹo lê đưa cho Kinh Lệ: “Không cần sợ hắn, người luyện võ như chúng ta, chạy nhanh là được, hắn có cưỡi ngựa cũng đuổi không kịp đâu!”

Kinh Lệ nhận lấy viên kẹo lê, lập tức phấn chấn tinh thần trở lại. Hắn móc ra một bình sứ nhỏ màu trắng từ tay áo, cẩn thận bỏ viên kẹo vào trong.

Cố Thậm Vi nhìn cảnh đó, khóe miệng giật giật, rồi thẳng tay gạch bỏ tên “Đào Vũ” khỏi danh sách nghi phạm trong đầu.

Dù không cần Kinh Lệ xác nhận, nàng cũng nhìn ra Đào Vũ đúng là chẳng có võ công thật. Nếu nói về đánh đấm, thì đúng là kẻ yếu nhất trong Hoàng Thành tư nên tuyệt đối không thể nào là kẻ mang mặt nạ chim sẻ đã giao thủ với nàng đêm qua.

Cố Thậm Vi âm thầm thở dài.

Trước đó nàng từng thử thăm dò Trương Xuân Đình, muốn dùng cách trực tiếp thô bạo nhất để tra ra nội gián là triệu tập tất cả mọi người đến, bắt cởi y phục ra, ai trên người có vết kiếm mà nàng để lại, thì chính là kẻ đeo mặt nạ đêm ấy giao chiến cùng nàng.

Không chỉ các vị chỉ huy, mà cả binh sĩ bình thường cũng có thể tra một lượt.

Việc này đối với Trương Xuân Đình vốn không phải chuyện khó, nhưng hắn lại dứt khoát từ chối vì không muốn gióng trống khua chiêng điều tra.

Vậy thì nàng chỉ có thể âm thầm điều tra.

Trước đó nàng đã loại trừ Lý Tam Tư và Ngụy Trường Mệnh, giờ nghe Kinh Lệ nói nhiều như vậy, lại có thể tiếp tục loại khỏi danh sách nghi phạm hai người nữa, Quan Kính đang trực đêm trong cung cùng Đào Vũ vừa đụng mặt ban nãy.

Còn về những người khác, thì vẫn chưa thể hoàn toàn rũ bỏ nghi ngờ.

Trong mười vị chỉ huy sứ của Hoàng Thành tư, trừ nàng ra thì đã loại bỏ được năm người, vẫn còn năm người còn lại: Lý Trọng Vân – hoàng thân quốc thích; Mã Phùng Xuân – có quan hệ với nhà họ Mã; quân sư chó săn của hắn là Giang Nghĩa; Trác Địch – từng bị thượng cấp của Kinh Lệ điều tra vì liên quan đến Mã Hồng Anh; và Chu Hoàn – người như rồng thần ẩn hiện, khó mà nắm bắt được hành tung.

Năm người này, ai cũng có khả năng là kẻ đeo mặt nạ chim sẻ kia!

Cố Thậm Vi vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ, lại một lần nữa đặt dấu chấm hỏi bên cạnh cái tên “Lý Trọng Vân”.

Người đeo mặt nạ chim sẻ từng giao thủ với phụ thân Cố Hữu Niên nàng. Mà từ năm Cố Thất Nương qua đời, Cố lão phu nhân đã từng vô tình bắt gặp người này trong thư phòng.

Nếu từ đó đến nay, người vẫn luôn liên hệ với Cố Ngôn Chi không hề thay đổi, vậy thì tuổi tác của hắn hẳn cũng không còn trẻ.

Năm xảy ra vụ án binh khí, nàng mới tám tuổi, cái chết của Cố Thất Nương còn sớm hơn thế nữa.

Trước đó Kinh Lệ từng nói, Lý Trọng Vân là thân thích bên nhà Thái hậu, thuộc hàng hoàng thân quốc thích, tuổi còn trẻ, ngoài nàng và Ngụy Trường Mệnh ra, hắn là người nhỏ tuổi nhất trong mười chỉ huy sứ.

Thế thì khả năng hắn là kẻ đeo mặt nạ liền giảm hẳn, tuổi tác hoàn toàn không khớp.

Chẳng lẽ khi mới mười mấy tuổi hắn đã đeo mặt nạ chim sẻ đi khắp nơi đại khai sát giới sao? Cố Thậm Vi nàng không phục!

Nghĩ đến đây, bốn người còn lại cũng chẳng có manh mối rõ ràng gì, nàng còn chưa từng nhìn thấy hình dáng của Trác Địch và Chu Hoàn.

Nàng nghĩ nghĩ, bèn quay sang bảo Kinh Lệ: “Hôm nay đến đây thôi, mấy hôm nay ngươi cũng đã vất vả rồi, sớm về nghỉ ngơi đi.”

Kinh Lệ nghe xong, tai đỏ bừng lên, nỗi sợ hãi ban nãy lập tức bay biến, hắn kích động đưa tay sờ ngực, lấy ra một túi hương nhỏ xíu đưa cho Cố Thậm Vi: “Ta thấy đại nhân thường xuyên ho khan, đây là túi hương ta tự điều phối.”

“Khi nào muốn ho, ngài cứ lấy ra ngửi một chút sẽ dễ chịu hơn nhiều. Trước kia tổ mẫu ta cũng hay ho khan, nhất là khi trời âm u mưa gió, tổ phụ ta cùng với Đơn thái y nghiên cứu ra phương thuốc này. Tuy không trị tận gốc, nhưng lúc cần cũng đỡ được đôi chút.”

Cố Thậm Vi nhận lấy túi hương, đưa lên mũi ngửi thử. Mùi hương nhàn nhạt, ngửi kỹ có chút giống hương hoa lê.

Nàng mỉm cười, cất túi hương vào lòng: “Cảm ơn ngươi, mùi này ta rất thích.”

Hai mắt Kinh Lệ lập tức sáng rỡ, vội vàng chắp tay hành lễ.

Trước đó Hàn ngự sử tặng cả một vò thuốc trị thương, coi như đã nhắc nhở hắn, nếu không phát huy sở trường, cũng dâng lên Cố đại nhân chút đồ tâm ý, chẳng phải sẽ bị người ta đè bẹp sao! Việc này tuyệt đối không thể để xảy ra!

Cố Thậm Vi gật đầu với hắn, hai người vừa đi vừa nói chuyện, lúc này đã ra đến trước cửa lớn Hoàng Thành tư. Con ngựa đỏ sậm thấy nàng đi ra, hí khẽ một tiếng đầy vui vẻ rồi cúi đầu tiến lại gần.

Cố Thậm Vi xoa đầu nó, nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa.

Nàng vừa định rời đi, bỗng nghe phía sau có người gọi: “Cố thân sự, xin dừng bước!”

Cố Thậm Vi khựng lại, lập tức nhảy xuống ngựa, quay đầu nhìn về phía cổng, thấy một nam tử trung niên để râu dê chạy tới. Cố Thậm Vi nhận ra hắn chính là thuộc hạ của Lý Tam Tư.

“Hoàng Thành sứ đại nhân sai thuộc hạ chuyển lời, bảo ngày mai ngài lập tức lên đường, gặp nhau tại Trường Đình vùng Ngung Trung.”

“Sớm vậy sao?” Cố Thậm Vi cau mày.

Nam tử râu dê không trả lời, ánh mắt lại liếc về góc tường phía xa.

Cố Thậm Vi thuận theo ánh nhìn ấy, trông thấy một góc xe ngựa vừa lướt qua. Tuy chiếc xe rất nhanh đã khuất dạng, nhưng nàng vẫn nhận ra đó là xe ngựa từ trong cung đi ra.

Xem ra thời điểm sứ thần xuất hành lại bị đột ngột đẩy sớm hơn nữa.

Nàng thu hồi ánh mắt, gật đầu với người kia:  “Ngày mai đúng giờ khởi hành.”

***

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.