“Thất khiếu chảy máu, môi tím tái, Từ tướng quân đúng là trúng độc mà chết. Nhưng loại độc này không phải như mọi người suy đoán ban đầu, không phải đến từ đùi dê nướng.”
Giọng vị lang trung ấy sao mà quen thuộc đến thế!
Cố Thậm Vi ngoảnh đầu nhìn vào bên trong trướng, người mặc một thân áo đen, tay cầm lồng đèn đi quanh thi thể Từ Dật kia… chẳng phải chính là Đường đại lang từng cầm miếng lót giày đuổi đánh Đường nhị lang chạy khắp phòng sao?
Nàng thật không ngờ, lần này cùng xuất sứ Bắc Quan, vị lang trung phụ trách lại chính là hắn.
“Nhìn sơ bộ, Từ Dật có lẽ bị rắn độc cắn chết. Vết cắn rất kín đáo, nằm ở… mông. Nhìn kỹ sẽ thấy hai lỗ máu, nọc rắn cực độc, gần như trúng máu là tử vong ngay. Ta khuyên chư vị đại nhân nên sớm có biện pháp phòng ngừa.”
Lời của Đường đại lang như thể một chiêu pháp băng hàn, khiến không gian xung quanh thoáng chốc trở nên tĩnh lặng dị thường.
“Tất nhiên, trên đùi dê nướng cũng có độc, chỉ là lượng rất ít, không đến mức trí mạng. Hơn nữa đó là thạch tín, Từ tướng quân ăn vào dù có phát tác, nhiều lắm cũng chỉ là đau bụng dữ dội, chứ chưa đến nỗi mất mạng.”
Cố Thậm Vi nghe xong liền nhìn sang Hàn Thời Yến, ánh mắt hai người đồng thời trở nên nghiêm trọng.
Trước đó họ từng bàn bạc: nhân vật then chốt trong vụ án quân khí hỏng là một thiếu nữ xinh đẹp có thể sai khiến mãng xà. Hiện tại trong số ba người có khả năng điều khiển rắn mà bọn họ biết, có một kẻ đang ở gần đây, chính là Sở Lương Thần.
Nếu đã có khả năng điều khiển rắn, thì việc hạ thêm chút độc trên đùi dê há chẳng phải dư thừa? Như vậy rất có thể… là hai thế lực đang cùng ra tay.
Bọn họ vừa rời khỏi Biện Kinh được một ngày, đám người kia đã không đợi nổi mà lập tức ra mặt rồi sao?
Cố Thậm Vi vừa nghĩ, vừa liếc nhìn Phó đại nhân tròn tròn trắng trẻo như bánh màn thầu kia một cái, lão đầu này giờ lại đang lim dim mắt, như thể sắp ngủ đến nơi!
Đây rốt cuộc là thần tiên bị đào lên từ xó xỉnh nào vậy?
“Rắn mà độc đến vậy sao? Cắn một cái mà khiến người ta chảy máu thất khiếu? Nếu là ta mà bị rắn cắn vào mông, ta đã hét toáng lên rồi túm lấy nó bẻ đôi ra từ lâu!”
Ngô Giang nghe đến chữ “mông” thì không nhịn nổi nữa, lập tức phi như tên bắn vào trong trướng, vừa nhìn mông Từ Dật vừa liên tục nấc cụt.
“Ực ~ Các người không thấy kỳ lạ à? Hắn ngồi lên bàn làm gì? Chẳng lẽ con rắn kia còn biết cõng người, để hắn ngồi xếp bằng gặm đùi dê chắc? Mạnh thế kia thì còn gọi gì là rắn, phải gọi là yêu xà mới đúng!”
“Ta nghe nói yêu xà đều xinh đẹp tuyệt trần, nhất là Bạch xà!”
“Nhưng con rắn giết Từ Dật nhất định là màu đen, nếu không thì lúc chết sắc mặt hắn phải là kiểu háo sắc, chứ không phải trông kinh hoảng thế này!”
Ngô Giang bị nghẹn suốt nãy giờ, nay được dịp tuôn trào, liền bắt đầu nói năng huyên thuyên không đầu không đuôi.
Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến thì sớm đã quen với thói tật của hắn, trực tiếp phớt lờ luôn, tiếp tục quan sát khắp trướng. Còn Đường đại lang thì chỉ khẽ nhếch môi, nhét lại cây kim bạc vừa thử độc vào tay áo.
Ánh mắt hắn nhìn Ngô Giang, chẳng khác gì đang nhìn gã đệ đệ ngu ngốc không nên thân của mình.
Hắn sợ mình không nhịn được, sẽ tiện tay đâm kim luôn cho bõ tức.
“Trong hoang dã đúng là có rắn độc, nhưng loại có thể khiến người chết bất đắc kỳ tử mà không kịp phản ứng như thế này, rất có thể là rắn do người điều khiển nuôi dưỡng. Trong giang hồ có không ít kẻ dưỡng độc, bọn họ dùng độc nuôi độc, trên tay nắm bao nhiêu loại ám chiêu độc địa cũng không phải điều kỳ quái.”
Đường đại lang nói xong, lắc đầu thở dài: “Còn về yêu xà… Ngô thôi quan bớt xem mấy chuyện tà thuyết quái đàm lại thì hơn.”
Sẽ biến thành ngốc nghếch như đệ đệ của hắn mất.
Đường đại lang không nói, nhưng Cố Thậm Vi cảm thấy câu đó như thể đã được hắn viết hẳn lên mặt rồi.
“Rắn thì khó tìm, nhưng người sống sờ sờ ra đấy chẳng lẽ còn không tìm được à?”
Chỗ này cách Biện Kinh không quá xa, gần như ngày nào cũng có người dựng trại nghỉ chân. Tôn Tư Vũ và Triệu Cẩn chẳng biết đã chạy qua con đường này bao nhiêu lần, nếu nơi này thực sự có rắn độc lui tới, thì nhất định họ đã phát cảnh báo từ sớm.
Hơn nữa, rắn cũng không phải kẻ ngốc, nơi đông người như thế, sao có khả năng tự dưng bò tới? Rõ ràng là có người điều khiển.
Có điều lúc xảy ra án mạng là buổi tối. Nếu thật sự như lời Ngô Giang nói, là một con rắn đen, thì trừ khi hai mắt con rắn có thể phát sáng, chứ nếu không, giữa một đám người đang vây quanh ăn gà nướng, ai mà để ý đến một sinh vật nhỏ như vậy?
Kẻ điều khiển rắn tạm thời chưa bắt được, nhưng cái đùi dê kia chẳng phải cũng có độc sao…
Cố Thậm Vi nghĩ đến đó, liền bước đến trước mặt tên tiểu đồng, ngồi xổm xuống. Hắn ta vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, hoàn toàn không nhúc nhích.
Thấy Cố Thậm Vi tới gần, tên tiểu đồng bỗng bật khóc như cha chết mẹ chết.
“Ta không cử động nổi nữa rồi, chân tê cứng, nhúc nhích cũng không nổi! Các người đang nói gì vậy? Rắn gì cơ? Nhị lang nhà ta bị rắn cắn chết sao?!”
Cố Thậm Vi nhướng mày, lạnh giọng nói: “Ngươi đừng nói là còn tưởng Từ Dật đang giả chết nhé? Dùng cái đầu chó của ngươi nghĩ thử xem, người sống có thể mở mắt nhìn chằm chằm cả nửa ngày mà không chớp một cái được à? Nếu làm được, sao không vào miếu ngồi lên bàn thờ mà làm thần đi cho rồi!”
Tên tiểu đồng trừng mắt nhìn, cố gắng lồm cồm ngồi dậy, rồi quay đầu nhìn về phía thi thể Từ Dật vẫn đang bất động, máu chảy từ thất khiếu. Hắn ta sợ đến mức lùi lại cả nửa vòng, ngồi bệt xuống đất, lại giật mình lùi về phía sau mấy bước nữa.
“Không thể nào đâu! Nhị lang từng nói với ta, ngài ấy muốn cùng Ngụy Trường Mệnh lên biên cương, nhưng tức không chịu được. Công lao sao có thể để một kẻ tiện mệnh như vậy chia phần! Với lại, chuyện xảy ra ban ngày khiến Nhị lang giận dữ không thôi…”
“Nhị lang vốn hay ăn thịt sống, trong bụng có giun. Lang trung có kê đơn thuốc, trong đó có chút thạch tín. Ngài ấy bảo ta rắc một ít thạch tín lên đùi dê, ăn xong sẽ giả chết, rồi đổ hết tội lên đầu Ngụy Trường Mệnh.”
“Bọn ta không định gây chuyện lớn, cũng chẳng làm chuyện gì ác cả! Nhị lang chỉ muốn Ngụy Trường Mệnh bị vu là hạ độc, như vậy không chỉ không thể lên biên ải, mà đến cả Hoàng Thành tư cũng chẳng còn chỗ đứng!”
“Đến lúc đó xem hắn còn kiêu ngạo nổi nữa không! Nhị lang không định giết hắn, chỉ muốn đuổi hắn đi thôi!”
Cố Thậm Vi nghe xong, lạnh lùng bật cười.
“Vu khống người ta là hung thủ giết người, còn dám nói không phải chuyện xấu xa?”
Tên tiểu đồng run rẩy như sắp vỡ vụn, giơ tay lên, bỗng dưng vung thẳng vào mặt mình một bạt tai.
“Đại nhân! Không cần ngài ra tay, tiểu nhân tự đánh mình! Là ta ăn nói hồ đồ, ngài đừng đánh ta nữa! Lần trước ngài tát một cái, tiểu nhân thấy não như muốn văng ra ngoài, hai mắt còn tưởng thấy tổ tiên hiện hồn!”
Cố Thậm Vi khựng lại, khóe môi giật giật.
Nàng khẽ hắng giọng, dù chưa quay đầu cũng biết rõ Hàn Thời Yến ở sau lưng đang cố nhịn cười đến đỏ mặt.
Còn Ngô Giang thì chẳng khách sáo gì, lập tức cười to: “Ngươi là đồ tiểu nhân mà còn biết nhìn người đấy! Mới ăn một bạt tai mà đã biết thân biết phận, hiểu ra Cố thân sự không dễ chọc!”
Cố Thậm Vi hắng giọng thêm một lần nữa, cảm ơn! Không cần tâng bốc ta như vậy!
Nàng thấy danh tiếng của Hoàng Thành tư đã chính thức chạm đáy rồi!
Còn tên tiểu đồng thì chẳng cười nổi lấy một cái: “Nhị lang trước đó dặn ta, bảo hắn sẽ ngồi trên bàn ăn đùi dê, rồi giả vờ bôi chút máu bên khóe miệng. Ta vừa bước vào, thấy ngài ấy chảy máu thất khiếu, còn tưởng đang diễn…”
***
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.