Điều đó có nghĩa, bọn họ chính là cá nằm trên thớt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta băm thành thịt vụn.
Nếu là chính diện giao chiến, hắn và Tiêu Vũ chưa chắc đã thua, nhưng nói đến ám sát, thì bọn họ quả thực đã thua triệt để.
Lưu Phù nghĩ tới đây, trong lòng bỗng lạnh toát.
Nếu như Cố Thậm Vi và Ngụy Trường Mệnh được gọi là “Chỉ Huy sứ”, thì trong Hoàng Thành tư của Đại Ung có tổng cộng mười người như vậy. Nếu tất cả bọn họ lặng lẽ lẻn vào hoàng đô Bắc Triều hành thích… vậy thì Bắc Triều e rằng năm nào tháng nào cũng có quốc tang, tháng nào năm nào cũng phải nghênh đón tân hoàng!
Mồ hôi lạnh của Lưu Phù rịn đầy sau lưng, trong lòng không khỏi cảm tạ muôn phần những kẻ mềm yếu, chỉ biết kéo chân sau trong triều đình Đại Ung.
Nếu hoàng đế Đại Ung thật sự trọng dụng những người này, thì hai nước còn có thể ngồi lại hòa đàm như hôm nay hay sao?
“Cố đại nhân quả thật có bản lĩnh cao siêu! Tại hạ không ít lần từng nghĩ, nếu Cố đại nhân cùng Ngụy đại nhân có thể vào Bắc Triều ta, nhất định có thể giữ chức Đại nguyên soái binh mã!” Lưu Phù nói, vẻ mặt chân thành.
Cố Thậm Vi nhướng mày: “Ta thì dám đi, chỉ sợ Lưu sứ giả không dám nhận mà thôi?”
Nàng vừa nói, vừa liếc mắt đầy hàm ý về phía những thi thể đang được đội hộ vệ gom lại chất thành đống.
Tùng Mao Lĩnh người qua lại không ít, nếu để họ trông thấy những xác chết đẫm máu này, không biết nơi này còn sẽ sinh ra bao nhiêu lời đồn ma quái nữa.
Huống hồ xác chết nếu không được chôn cất, rất dễ sinh ra ôn dịch.
Lưu Phù gượng cười “ha ha”, hắn nào dám, hắn thật sự không dám!
Nếu Cố Thậm Vi thật sự vào Bắc Triều làm đại nguyên soái, chỉ sợ tiểu hoàng đế mỗi đêm đều phải giật mình tỉnh giấc!
Cố Thậm Vi chẳng để tâm, nàng hất nhẹ máu dính trên trường kiếm, bước thẳng về phía kẻ sống sót duy nhất.
Tên áo trắng thấy nàng đến gần, không kìm được mà thét lên chói tai: “Ngươi đừng tới đây! Ngươi là ác quỷ! Thiên Phật sẽ nguyền rủa ngươi, báo thù cho các huynh đệ đã chết của ta!”
“Khói là do các ngươi phóng, phục kích là do các ngươi bày, giờ bản lĩnh không bằng bị phản sát, nếu Thiên Phật của các ngươi còn chút liêm sỉ, hẳn là nên giả chết chứ chẳng nên lộ mặt. Người Trung Nguyên chúng ta, đâu có ai miệng câu nào cũng Thiên Phật?”
Phật giáo Tây Hạ cực kỳ thịnh hành, trong nước gần như ai nấy đều là tín đồ trung thành.
Người Đại Ung thì ngược lại, hàm súc nội liễm, thần Phật ở trong lòng chứ không để ngoài miệng; còn về phần Bắc Triều ấy à, ha! Người ta đến giờ vẫn còn chơi trò sùng bái đồ đằng!
Kẻ áo trắng ngẩn người, biết mình lỡ lời, vội vàng vùng vẫy định lấy tay bịt miệng, nhưng lúc này mới chợt nhớ ra mình là tử sĩ, trong miệng còn ngậm sẵn thuốc độc.
Hắn định cắn vỡ viên thuốc độc, nhưng cuối cùng vì ham sống nên lại không dám ra tay.
Dưới ánh mắt bao người, hắn càng thêm bi phẫn, cắn răng nghiến lợi: “Tại sao trong tất cả mọi người, kẻ còn sống lại là ta?”
Cố Thậm Vi chớp mắt, bật cười khẽ: “Đương nhiên là bởi vì chỉ nhìn một cái, ta đã biết ngươi là kẻ ngu nhất trong bọn.”
Người áo trắng không tin nổi vào tai mình!
“Ngươi… ngươi!” Hắn giận dữ nghiến răng, nhưng đôi mắt lại bỗng mở to, toàn thân mềm nhũn ngã vật xuống đất. Khóe miệng trào ra máu đen, môi trong chốc lát chuyển tím, chứng tỏ hắn đã bị chính viên thuốc độc ngậm trong miệng đầu độc mà chết.
Hiện trường im phăng phắc, Cố Thậm Vi có chút ngơ ngác đảo mắt nhìn quanh mọi người, nhưng không một ai dám nhìn thẳng vào nàng!
Trời đất quỷ thần ơi! Ai nấy còn tưởng Cố Cạo Đầu chỉ đang cố ý trêu chọc người ta chơi thôi!
Không ngờ câu nào cũng là thật, nàng ta quả thực có thể liếc mắt một cái đã chọn trúng kẻ ngu nhất trong hơn ba mươi người! Nếu không phải ngu nhất, sao lại có người vì tức giận mà nghiến răng, không cẩn thận cắn vỡ viên thuốc độc trong miệng, rồi ôm hận mà chết chứ!
Mọi người trong sứ đoàn nghĩ đến đây, đồng loạt âm thầm cầu nguyện: ánh mắt của Cố Thậm Vi đừng rơi lên người bọn họ!
Bằng không thì, danh hiệu “kẻ ngu nhất trong cả sứ đoàn” chỉ sợ là không chạy thoát được rồi!
Cố Thậm Vi không biết phải nói gì nhìn về phía Hàn Thời Yến. Nàng có thể nói thật ra bất kể kẻ cuối cùng còn sống là ai, nàng cũng sẽ nói y như vậy không?
Hàn Thời Yến nhìn lại, ánh mắt dịu dàng, khẽ lắc đầu bật cười, rồi quay sang nói với Ngô Giang: “Chôn đi, chúng ta tiếp tục lên đường. Nhất định phải xuống núi trước khi trời tối, đóng trại tiếp tế gần thôn làng dưới chân núi.”
Ngô Giang vui vẻ hét một tiếng, kéo luôn cả Liễu Hạ Dư và Trương Siêu đang đứng đờ như gỗ ra đào huyệt chôn xác.
Hắn vừa vung tay đào đất, vừa cười hì hì: “Cố thân sự, ngài đúng là người tốt! Nhìn xem, tất cả đều là người quen của nhau, trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng có bạn có bè.”
Sứ thần Bắc Triều Lưu Phù nghe những lời rợn người ấy, tiếng cười rợn người ấy, lại nhìn cảnh rừng núi rợn người xung quanh, trong lòng có một nhận thức hoàn toàn mới đối với người Đại Ung!
Hàn Thời Yến thấy vậy, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, quay sang nói với Lưu Phù: “Các vị cứ tiếp tục lên xe đi tiếp, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới. Dân Tùng Mao Lĩnh dựa núi mà sống, nhà dân dưới núi làm nhiều loại kẹo hạt thông, mùi vị rất ngon.”
“Đợi chúng ta xuống núi, Lưu sứ thần nhất định phải nếm thử cho bằng được.”
Lưu Phù lui về sau một bước, gật đầu lia lịa, xoay người rời đi.
Đau răng! Thật sự đau răng rồi! Hắn nghi ngờ đến khi về Bắc Triều, đến cả thịt bò khô, thịt dê khô cũng cắn không nổi nữa!
Từ sau khi sứ thần Đại Ung đổi từ họ Phó sang họ Hàn, hắn đã bị ép ăn lượng đường bằng cả đời cộng lại! Mẹ kiếp, ai nướng gà mà cũng cho đường chứ! Không chỉ có vậy, đến rượu cũng là rượu ngọt!
Lại còn kẹo hạt thông? Trước lúc rời khỏi thôn, Hàn Thời Yến cố nhét cho hắn một đống bánh gạo nổ, giờ vẫn còn nhét dưới gầm xe ngựa, dụ kiến tới từng đàn!
Trong bốn hộ vệ, có ba người như khúc gỗ, lẳng lặng theo đoàn đi tiếp, chỉ có Tiêu Vũ, kẻ mang răng sói trên cổ là hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Cố Thậm Vi, liên tục liếc nàng vài cái rồi giơ ngón cái lên đầy tán thưởng, sau đó mới chạy theo đoàn người rời đi.
Cố Thậm Vi chợt nhớ lời Ngụy Trường Mệnh từng nói: trong đoàn sứ thần Bắc Triều này, có giấu một nhân vật quan trọng.
Ba người kia như khúc gỗ, trái lại chỉ có Tiêu Vũ trước mặt là nổi bật, rõ ràng khác biệt với đám còn lại.
Chỉ là sự khác biệt này lại quá mức rõ ràng, khiến nàng có phần không dám chắc.
Chẳng lẽ mục tiêu nhiệm vụ lần này của nàng và Ngụy Trường Mệnh, chính là Tiêu Vũ?
Ngô Giang sức lực phi phàm, làm việc cũng cực kỳ nhanh nhẹn, chẳng bao lâu đã lo xong mọi việc, đoàn người lại tiếp tục lên đường.
“Việc thành công, tất cả đều nhờ Cố thân sự. Hàn mỗ kính nàng một chén.”
Cố Thậm Vi vừa bước lên xe ngựa, đã thấy Hàn Thời Yến đưa tới một chén trà, vừa mở nắp ra, quả nhiên bên trong ngâm đầy táo đỏ cùng long nhãn khô, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa.
“Trước kia các sứ thần đều ôn hòa khiêm tốn, khiến đám người Bắc Triều leo lên đầu ngồi quen rồi! Còn tưởng trong Đại Ung ta chẳng có ai. Sau hôm nay, Lưu Phù nào còn dám vênh váo? Nói là hòa đàm, nhưng nếu đã bị người ta ép thấp một đầu, thì đàm với đàm kiểu gì?”
Cố Thậm Vi nghe xong, vô cùng tán đồng lời của Hàn Thời Yến.
Đại Ung trọng văn khinh võ, thực lực quân sự xác thực không mạnh, nhưng dù yếu hơn đi chăng nữa, cũng không phải quả hồng mềm để người ta tùy ý bóp nắn. Cớ sao lại để đám người Bắc Triều lấn tới ép lui?
Dọc đường đi, không ít lần Hàn Thời Yến thăm dò Lưu Phù, nhưng đám người Bắc Triều kia, kẻ nào kẻ nấy đều kiêu căng tự mãn, mở miệng là đòi cắt đất, ngậm miệng lại muốn bồi thường, cứ như thể đã hoàn toàn nắm Đại Ung trong tay.
Bọn họ vốn chẳng có chút thành ý đàm phán nào, chỉ muốn mở ngoạm miệng như sư tử, đòi chia thịt xẻ xương. Dù Hàn Thời Yến có miệng lưỡi sắc bén đến đâu, cũng không thể nói được gì ra hồn.
Vậy nên bước đầu tiên, nhất định phải lập uy, đập tan nhuệ khí của chúng trước đã!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.