Trong đầu Hàn Thời Yến xoay chuyển cực nhanh: “Nếu là như vậy… thì hành vi ám sát Quan gia của ngự đới Lý Thường, chỉ sợ cũng là tình thế bắt buộc. Cái chết của cung nữ bên cạnh Thẩm Tiệp dư, có lẽ là ai đó đang giết gà dọa khỉ.”
Con gà là cung nữ Phúc Nhã, còn con khỉ chính là ngự đới Lý Thường.
Kẻ bức ép hắn, rất có khả năng có liên hệ chặt chẽ với viên ngọc thủy tiên ấy.
Cố Thậm Vi đang nghe, chợt đưa ngón tay lên môi ra hiệu “suỵt” với Hàn Thời Yến.
Nàng khẽ hít một hơi, ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.
Sắc mặt Cố Thậm Vi chợt lạnh đi, nàng liếc mắt nhìn Trường Quan, người luôn đi sát bên Hàn Thời Yến như cái bóng. Trường Quan lập tức hiểu ý, nhanh chóng bước lên che chắn phía sau cho Hàn Thời Yến.
Thấy không còn vướng bận, Cố Thậm Vi không chần chừ, lập tức rút kiếm nhảy vào trong tiểu viện gần đó. Trước đó bọn họ từ chỗ lão Lâm vô tình biết được trong đội áp giải binh khí năm xưa còn có người sống sót, nên đã đến đây tìm Lỗ Ninh để hỏi chuyện…
Nào ngờ lại chậm một bước, bị người khác đoạt tiên cơ.
Căn nhà này hoàn toàn trái ngược với nơi ở của Vương phu nhân, chẳng khác gì chuồng heo chưa dọn dẹp suốt cả năm trời, khắp nơi chất đống đủ thứ ngổn ngang, chuột đen to bằng bắp chân chạy loạn trên xà nhà và nóc tủ, thỉnh thoảng còn kêu chí chí một cách ngang ngược.
Một con trong số đó không cẩn thận trượt chân rơi khỏi xà nhà.
Vừa vặn rơi xuống mặt một người đang nằm trên đất, để lại dấu chân chuột đen sì trên khuôn mặt hắn.
Người ấy nằm rũ rượi trên đất, trên cổ có một vết cắt sâu hoắm, máu tươi phun ra xối xả, mùi máu tanh nồng nặc lập tức át cả cái mùi ẩm mốc ghê tởm trong căn nhà này.
Lỗ Ninh đã chết. Hung thủ chính là kẻ đã g**t ch*t hộ vệ bên cạnh sứ thần Bắc Triều.
Cố Thậm Vi khẽ động đôi tai, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía chiếc tủ chạm khắc hoa văn ở góc đông n*m c*n phòng, chẳng rõ dùng để làm gì.
Có người đang nấp trong đó!
Dù có một cánh cửa gỗ ngăn lại, nhưng nàng vẫn cảm nhận rõ ràng ánh mắt mang theo sát ý và ác niệm từ bên trong.
Cố Thậm Vi bất ngờ bộc phát, trường kiếm trong tay không chút do dự đâm mạnh về phía chiếc tủ. Ngay khoảnh khắc thanh kiếm chạm đến cánh cửa, chiếc tủ đột ngột phát nổ, một bóng đen như con chuột khổng lồ lúc nãy bất ngờ lao ra.
Người đó đeo mặt nạ chim sẻ, tay cầm một con dao găm đỏ như máu, nhanh như sấm sét đâm thẳng vào cổ Cố Thậm Vi.
Đó là một con dao găm đỏ rực, không phải nhuộm bởi máu tươi, mà bản thân nó đã đỏ đến đáng sợ. Trên thân dao mọc ra một con mắt đỏ sẫm như sắp đen, ở chính giữa là một nhãn cầu trắng đục đầy tơ máu.
Tựa như bên trong con dao ấy ẩn giấu một con quái vật khát máu, dù từ góc nào nhìn đến cũng cảm giác đôi mắt kia đang dán chặt vào mình.
Sát khí và ác ý tỏa ra từ đó mạnh gấp trăm lần so với những gì Cố Thậm Vi từng cảm nhận.
Thứ tà vật đáng sợ gì đây!
Nàng mắng to không hề kiêng dè: “Không lẽ trong tổ chức các ngươi đều chuyên chọn loại người xấu xí đến mức không dám ra mặt làm chó săn sao? Đứa nào đứa nấy cũng đeo cái mặt nạ chim sẻ, tưởng mình là chim rồi chắc! Cũng phải thôi, theo một tên vô dụng rề rà nghĩ ngợi cả chục năm mà không dám ra tay, thì cũng chỉ toàn là lũ chuột nhắt mà thôi!”
Không chỉ mắng thầm trong lòng, nàng còn mắng to ra miệng!
Tên thích khách với con mắt quái dị kia quả thực rất nhanh, nhưng kiếm của Cố Thậm Vi còn nhanh hơn. Trong tích tắc, nàng đã né được nhát dao găm, rồi trường kiếm trong tay trực tiếp đâm thẳng về phía mặt nạ của hắn.
Thấy tình thế bất lợi, thích khách lập tức xoay người định đào tẩu, song kiếm khí theo thanh trường kiếm quét ngang mà tới, chém rơi một góc mặt nạ của hắn.
“Chạy gấp như thế làm chi? Vội vàng đi viếng mộ chủ nhân nhà ngươi sao?”
Lời này của Cố Thậm Vi như chạm đến vảy ngược của hắn, tên thích khách giận dữ quay đầu lại, thân hình càng thêm nhanh nhẹn vài phần: “Cố Thậm Vi, ngươi cần gì khẩu xuất cuồng ngôn? Thật cho rằng ngươi là thiên hạ đệ nhất chắc? Nếu không phải hiện tại chưa phải lúc giết ngươi…”
Cố Thậm Vi nhướng mày: “Ồ? Giọng còn rất trẻ, tuổi ngươi không lớn đâu nhỉ!”
“Nói cho cùng thì khi chủ nhân nhà ngươi ngồi nhìn Quan gia yên vị trên long ỷ, hẳn cũng tự an ủi mình như vậy đi? ‘Nếu không phải hiện giờ chưa phải lúc tạo phản’…”
“Ngươi!” Thích khách giận đến cực điểm lại hóa tỉnh táo, không nói thêm lời nào, xoay người nhảy qua cửa sổ phía sau nhà.
Ngoài miệng Cố Thậm Vi nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại không hề buông lỏng. Người này quả không hổ là cùng một dạng với thích khách Ngụy Trường Mệnh, thân pháp nhanh đến khó tin. Hôm nay muốn giữ hắn lại, chỉ sợ không phải chuyện dễ.
Nghĩ đến đó, tay nàng khẽ động, trường kiếm trong tay quét nhẹ về phía kẻ đeo mặt nạ chim sẻ kia.
Song đối phương đã không còn tâm trí giao đấu, động tác như cá chép vượt long môn, phóng vút qua cửa sổ. Kiếm phong sượt qua chân phải hắn, đến khi Cố Thậm Vi đuổi tới nơi, người kia đã biến mất không còn tăm tích.
Cố Thậm Vi nghe động tĩnh phía sau, thu kiếm về vỏ, ngoảnh đầu nhìn Hàn Thời Yến đang gấp gáp chạy tới.
“Thân pháp của hắn cực tốt, lại quen thuộc địa hình nơi này. Dáng người tương đương ngươi, tuổi chắc cũng không lớn, hoàn toàn khớp với suy đoán trước đó của chúng ta, rằng hắn đang ẩn trong đoàn sứ giả.”
Thấy Cố Thậm Vi bình yên vô sự, Hàn Thời Yến hơi thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn Lỗ Ninh nằm bất động dưới đất, khẽ lắc đầu, lộ rõ vẻ tiếc nuối.
“Tuy trước đó nàng chưa nói, nhưng ta biết nàng cũng nghĩ giống ta. Lỗ Ninh rõ ràng không mẫn cảm với mê dược, vậy nên năm đó ở Tùng Mao Lĩnh, có khả năng hắn tỉnh lại sớm hơn những người khác trong đội áp giải.”
“Hoặc là hắn bị mê dược nhẹ hơn, vậy thì có thể hắn biết một vài đầu mối mà những người khác không biết.”
“Kẻ điều rắn có thể mê hoặc, khiến người ta hôn mê, nhưng không thể một mình tráo đổi nhiều vũ khí đến thế. Khi ấy nhất định có đội ngũ khác xuất hiện, mà còn gây ra không ít động tĩnh. Nay kẻ điều rắn đã chết, manh mối duy nhất chỉ còn lại Lỗ Ninh…”
Cố Thậm Vi gật đầu: “Còn phải xem trước khi kẻ điều rắn chết, Mã Hồng Anh có kịp hỏi ra điều gì không.”
Lần gặp Mã Hồng Anh tại Tùng Mao Lĩnh, thời gian quá gấp rút, rất nhiều chi tiết chưa kịp tra hỏi.
Hàn Thời Yến cầm mảnh mặt nạ chim sẻ bị chém rơi, nhẹ nhàng tung lên rồi đón lấy: “Cùng chất liệu với mảnh của Thiên Tam trước đó, không phải đồ giả, đích thực là sát thủ Cấp Thiên.”
“Hắn không sớm không muộn mà giết Lỗ Ninh, lại đúng lúc chúng ta vừa biết được thân phận của Lỗ Ninh mới hớt hải tới đây thủ tiêu hắn. Điều đó chứng tỏ gì?”
“Chứng tỏ hắn cũng vừa mới tới biên thành, vừa nhận được tin tức giống chúng ta. Cho nên, quả nhiên là hắn ẩn trong đội ngũ của chúng ta. Giờ thì mặt đã lộ, e là hắn cũng không dám dễ dàng ra tay nữa đâu.”
Thấy bộ dạng Hàn Thời Yến tiếc nuối, Cố Thậm Vi bỗng khẽ cười hì hì.
Nàng ghé sát tai y, hạ giọng nói: “Ngươi từng nghe nói tới ‘cách núi đánh trâu’ chưa?”
Hàn Thời Yến thoáng sững người.
Tuy hắn không biết võ, nhưng mấy chiêu trò giang hồ như ‘cách núi đánh trâu’ thì cũng từng thấy nghệ nhân múa võ ngoài chợ biểu diễn qua. Hắn hơi ngập ngừng gật đầu.
Bao nhiêu lần kinh nghiệm đẫm máu đã dạy hắn một điều: Cố Thậm Vi là người rất giỏi “thốt ra lời kinh người”!
“Thật ra ta đã để lại trên người hắn một dấu hiệu, thứ mà chính hắn cũng không hề hay biết.”
Thấy Hàn Thời Yến im lặng không dám hỏi, Cố Thậm Vi cười thần bí: “Yên tâm đi, tuyệt đối không phải thứ gì như ấn ký thủy tiên hay vết thương khó nhận ra đâu…”
Hàn Thời Yến rốt cuộc không kìm được, buột miệng hỏi: “Vậy là thứ gì?”
Ánh mắt Cố Thậm Vi sáng rực, thần thái hớn hở, nàng chỉ tay về phía chân phải của Hàn Thời Yến, cười hì hì: “Ta cạo sạch lông chân bên phải của hắn rồi! Ta không tin trong doanh trại này còn ai khác tự dưng đi cạo lông chân!”
Hàn Thời Yến: Cái… quỷ gì!?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.