Hàn Thời Yến suýt nữa không dám tin vào tai mình.
“Lông… lông chân? Chẳng lẽ đêm nay ta phải lột quần từng người ra mà xem sao?”
Một câu nói ra cực kỳ khó khăn.
Làm Ngự Sử bao năm, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình nói năng mà lắp ba lắp bắp.
Nếu là người khác, hắn đã sớm mắng cho một trận rằng làm bẩn thanh danh văn sĩ. Nhưng giờ đây nhìn vẻ mặt sáng rỡ của Cố Thậm Vi, hắn biết rõ lời nói này trái với lẽ thường, vậy mà trong lòng lại không kìm được muốn tán thưởng một câu: “Cố thân sự quả thật nghĩ được điều mà người thường chẳng thể nghĩ tới, thông tuệ khác người.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Hàn Thời Yến còn chưa kịp tự chê cười mình, thì đã nghe tiếng Trường Quan bên cạnh không nhịn được bật cười ha hả.
Kẻ kia vừa cười vừa chắp tay vái với thi thể của Lỗ Ninh trên mặt đất: “Huynh đài đừng trách, trong nhà có hỷ sự nên tại hạ thật sự không nhịn được.”
Mặt Hàn Thời Yến đỏ bừng như máu, trừng mắt nhìn Trường Quan một cái, hận không thể khâu miệng hắn lại cho xong.
“Dù Hàn đại nhân có khen ta đến thế nào, ta cũng tuyệt đối không đi c** q**n người khác giữa đêm khuya thay ngài đâu.”
Vẻ mặt Cố Thậm Vi đầy cảnh giác nhìn sang Hàn Thời Yến, ánh mắt khẽ đảo một vòng, cười nói: “Ta có chủ ý này, chi bằng đêm nay ngươi tìm một nơi có khe suối uốn lượn, mời hai đoàn sứ giả cùng dự yến, yêu cầu mọi người đều ngâm chân vào nước…”
“Nếu vẫn không được… Hàn đại nhân còn nhớ lần trước chứ? Chính là lần ta xé toạc áo ngươi ấy! Kinh thành Biện Kinh sau đó chẳng phải từng thịnh hành kiểu y bào thủng lỗ đó sao? Ngươi cũng có thể cắt ngắn quần áo, để lộ ra phần bắp chân…”
“Đâu biết chừng, kiểu để lộ một đoạn chân nhỏ thế này sẽ trở thành phong cách ăn mặc thịnh hành nhất của Đại Ung sắp tới đấy!”
Trong đầu Hàn Thời Yến hiện lên cảnh triều thần áo quan chỉnh tề, nhưng phía dưới là những chòm lông chân tung bay trong gió… cảm thấy cả người rất không ổn.
Hắn bất lực nhìn Cố Thậm Vi, trong lòng thầm mắng: Sao nàng không nói mọi người sau này sẽ mặc yếm lên triều luôn đi!
Cố Thậm Vi thấy Hàn Thời Yến không phản bác, càng thêm nghi hoặc. Nàng vừa định mở miệng hỏi, thì chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Nàng lập tức im lặng, vươn tay kéo mạnh Hàn Thời Yến phóng về phía cửa sổ sau nơi kẻ đeo mặt nạ chim sẻ vừa bỏ trốn, Trường Quan phía sau thấy vậy cũng đuổi theo. Ba người như thiểm điện lao vút đi, chớp mắt đã rời khỏi căn nhà.
Nơi này nằm ngược hướng so với tửu lâu lần trước gặp lão Lâm, đi thêm một đoạn nữa chính là dịch quán tạm thời của đoàn sứ giả.
“Gần đây Hàn đại nhân có tâm sự gì sao? Bình thường ta nói ba, ngài thể nào cũng trả lời lại bốn. Vậy mà mấy hôm nay như thể được Phật tổ cảm hóa, buông đao lập địa thành Phật rồi. Ta nói mấy câu mà ngươi chẳng buồn phản bác.”
Xuân ở biên thành đến muộn hơn Biện Kinh, lúc này hoa đào mới vừa nở rộ, khắp nơi đều là sắc hồng mờ nhạt.
Cố Thậm Vi cảm nhận gió xuân dịu nhẹ lướt qua gò má, lòng cũng trở nên ấm áp thêm vài phần.
Hàn Thời Yến nghe vậy, vành tai đỏ lên, tim cũng đập thình thịch. Hắn liếc mắt nhìn sang bên, muốn xem Trường Quan có đang trốn phía sau cười trộm không, ai ngờ ngó quanh một vòng chẳng thấy người đâu, chỉ còn lại hắn và Cố Thậm Vi hai người sóng vai.
Hàn Thời Yến hít sâu một hơi, liếc nhìn Cố Thậm Vi rồi lại quay mặt đi.
“Chỉ là nghĩ rằng, nếu mong nguyện của Cố thân sự đạt thành, e là sẽ không ở lại Biện Kinh, không ở lại Hoàng Thành tư nữa. Nghĩ như vậy, những ngày cùng nhau phá án… quả thật là qua một ngày, sẽ ít đi một ngày.”
Nói đến đây, lòng Hàn Thời Yến bỗng thắt lại.
Hắn nhìn sang Cố Thậm Vi: “Cố thân sự có bằng lòng ở lại Biện Kinh không? Thành Biện Kinh… đối với nàng mà nói, vốn chẳng phải là nơi tốt đẹp gì, phải không?”
Nói đến đây, lòng bàn tay Hàn Thời Yến cũng trở nên ê ẩm.
Tình cảm trong lòng, hắn đã hiểu rõ hơn ai hết. Cũng chẳng phải hạng người không dám thổ lộ. Thế nhưng có vài lời, dù muốn nói ra, cũng không thể nào cất lên thành tiếng. Ban đầu còn nghĩ chưa phải lúc, nhưng giờ nói ra đôi câu giễu cợt cho đỡ lúng túng, lại bất chợt nhận ra thì ra đây mới là nỗi lo sợ thật sự trong tim mình.
Hắn còn nhớ rất rõ tâm nguyện của Cố Thậm Vi là được tung hoành chốn giang hồ.
Nàng giống như một cơn gió, lại giống như một cánh chim, số mệnh định sẵn phải giang cánh bay cao, tung hoành giữa phong ba bão táp.
Mà hắn… chỉ là một cái lồng. Một cái lồng y như lồng chim Cố gia từng giam giữ nàng khi xưa.
Hắn chẳng thể mở miệng cầu nàng vì mình mà ở lại Biện Kinh… Càng không thể làm chuyện bẻ gãy đôi cánh của nàng, thậm chí đến giữ nàng lại trong chốc lát cũng không đủ dũng khí… Giống như chính hắn cũng chưa từng cho phép bất cứ ai thay đổi con đường mình đã chọn.
Cố Thậm Vi cùng Hàn Thời Yến sánh vai mà đi, tuy trong lòng thấy có phần khác lạ, song nàng vẫn thật thà lắc đầu:
“Nói thực, ta chưa từng nghĩ xa đến thế. Giờ ta không chỉ một mình nữa, bên cạnh còn có Vương Cảnh, có Trần Thần Cơ, còn có bao người giống ta, bởi vụ án Phi Tước, bởi vụ án quân khí mà lâm vào cảnh khốn cùng…”
“Họ đều đang chờ ta… chờ ta đem ánh bình minh từ phương Đông đến cho họ.”
“Ta có linh cảm, chân tướng mà chúng ta đang tìm kiếm, kỳ thực chỉ cách một lớp lụa mỏng… khi nào lớp lụa ấy bị vạch trần, ta mới có thể trả lời được câu hỏi của ngươi, mới có thể nghĩ đến chuyện đi hay ở.”
“Dẫu sau này ta không còn ở Biện Kinh, nhưng hễ đặt chân đến nơi nào, ta cũng sẽ nói với bách tính nơi ấy rằng, nếu có nỗi oan nào chưa được giãi bày, hãy đến Biện Kinh tìm một vị ngự sử tên là Hàn Thời Yến. Người đó… nhất định sẽ đòi lại công bằng cho họ.”
Cố Thậm Vi nói rồi, khẽ nhoẻn miệng cười với Hàn Thời Yến.
“Nói đi cũng phải nói lại, chuyện lông chân khi nãy ta chỉ trêu ngươi thôi. Ta nghĩ chúng ta đã mệt mỏi cả chặng đường dài, cũng nên tắm rửa thay y phục cho tỉnh táo lại.”
Hàn Thời Yến lập tức hiểu ý, gật đầu: “Ngô lão tướng quân sẽ lo liệu chuyện ấy. Vương phu nhân, Trần Thần Cơ và mọi người, ta cũng sẽ nhờ lão tướng quân chiếu cố.”
Cố Thậm Vi giơ ngón tay cái tỏ ý tán thưởng, hai người cùng rảo bước về phía dịch quán.
Chẳng ngờ vừa mới đến gần, cả hai lại đồng thời sinh nghi, đoàn sứ giả đã xếp xe ngựa thành hàng, hành lý vừa được dỡ xuống nay lại được buộc lên xe. Một đám người nhón chân vươn cổ, đông nhìn tây ngó, dáng vẻ thấp thỏm.
Thấy Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến đến gần, không ít người liền vây lại. Dẫn đầu chính là sứ thần phương Bắc Lưu Phù.
Vẻ mặt hắn sốt ruột, vội hành lễ với Hàn đại nhân và Cố đại nhân: “Hàn đại nhân, Cố đại nhân, Vương Đô đã phái người khẩn triệu, muốn chúng ta lập tức khởi hành nhập đô. Lưu mỗ tự tiện quyết định, xin được thứ lỗi.”
“Chúng ta vốn cũng muốn cùng Ngô lão tướng quân ở biên thành nâng chén tương phùng, nhưng quân lệnh như sơn, mệnh vua khó trái! Mong hai vị đại nhân lượng thứ.”
Hàn Thời Yến nghe vậy, quay sang nhìn Triệu Cẩn và Tôn tướng quân đứng cạnh Lưu Phù.
Tôn tướng quân khẽ gật đầu, xác nhận lời của Lưu Phù.
Ánh mắt Hàn Thời Yến khẽ động, mỉm cười đáp lễ: “Cùng là bề tôi, Hàn mỗ sao lại chẳng hiểu nỗi khó xử của Lưu đại nhân? Nói cho cùng, Hàn mỗ cũng mong sớm hoàn thành sứ vụ, hàn gắn tình giao hảo hai nước.”
Nói đoạn, hắn liếc mắt nhìn Cố Thậm Vi.
Cố Thậm Vi đưa mắt nhìn khắp một vòng, khẽ hít mũi. Bên cạnh đông người như thế, không ai mang mùi máu tanh, cũng chẳng có dấu hiệu khả nghi nào.
Nhưng chuyện Lưu Phù đột nhiên muốn tiến về phía Bắc… chẳng phải quá mức trùng hợp rồi sao?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.