🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Người đang giãy giụa định lao ra hô giết gào đánh là Ngô Giang nghe thế ngẩn người, Gia Luật Tầm vừa nãy còn lớn tiếng cợt nhả mỉa mai bên ngoài cũng sững người lại.

Không chỉ hai người họ, cả đoàn xe hơn trăm người giờ đây cũng im phăng phắc như tờ!

Một người nếu vừa có võ nghệ của võ tướng, lại vừa có miệng lưỡi của văn thần thì sẽ thế nào? Tất nhiên là giống như Cố đại nhân, vừa ra tay đã giết loạn một trận!

“Tiện nhân ngươi dám! Đám vô dụng nhát gan của Đại Ung cũng dám ăn nói kiểu đó với bổn vương?! Ngươi dám sỉ nhục phương Bắc ta như thế, thì chờ xem thiết kỵ của ta san bằng Biện Kinh đi!”

Gia Luật Tầm gầm lên, roi trong tay đã quất thẳng về phía Cố Thậm Vi.

Chiếc roi đó nhìn qua đã thấy dữ tợn, trên thân roi toàn là móc sắt ngược mọc tua tủa.

Nếu roi đó mà quất trúng mặt Cố Thậm Vi, e là chẳng khác nào bị dã thú l**m qua một phát, cả lớp da mặt cũng bị l*t s*ch!

Thế nhưng Cố Thậm Vi chỉ hơi nhướng mày, không hề nhúc nhích.

“Ngươi là hoàng đế Bắc Triều chắc? Một phế vật cứ gào thét vô dụng bên tai, ta nói lại vài câu thì đã gọi là sỉ nhục Bắc Triều rồi sao?”

“Tuy trong lòng ngươi mơ ước cái ngai kia, nhưng nghĩ trong bụng thôi thì được, dẫu sao tân hoàng Bắc Triều cũng đã đăng cơ, những ý nghĩ ngông cuồng như thế vẫn nên nuốt vào bụng thì hơn, nói ra miệng chỉ chuốc họa vào thân thôi!”

Gia Luật Tầm biến sắc, giơ cao tay định ra roi càng mạnh hơn…

Nhưng chính trong khoảnh khắc dịch chuyển ấy, hắn kinh hãi phát hiện nữ tử ngồi cạnh cửa sổ xe ngựa khi nãy đã biến mất.

Con ngươi hắn co rút dữ dội, một luồng kình phong ập thẳng từ trên đầu xuống, hắn giật mình ngửa đầu nhìn lên, thấy một thanh trường kiếm đen kịt trông như gậy chọc than đang nhắm thẳng tới chỗ hiểm dưới h* th*n của hắn.

Hắn thót tim, vội giơ tay muốn chặn lại.

Nhưng thanh trường kiếm ấy khí thế bức người, như thể có thể phá tan cả thiên địa, thân thể hắn lập tức tê cứng, lăn một vòng chật vật rơi xuống ngựa.

Cố Thậm Vi lạnh nhạt nhìn, thu kiếm lại, ngắm nghía trong lòng bàn tay một chút: “Gan nhỏ thì nên ngoan ngoãn rút về mai rùa đi, cống rãnh tuy chật hẹp nhưng cũng đủ để che chắn cho ngươi… Kiếm còn chưa rút khỏi vỏ, mà ngươi đã hoảng hồn như thế…”

Gia Luật Tầm lúc này đúng là nếm đủ mùi vị nóng lạnh, dưới thân lạnh lẽo tựa trời đông giá rét, mà đầu óc lại như núi lửa phun trào, giận đến phát điên!

“Ngươi!” Hắn như sực nhớ ra điều gì, cố đè cơn giận, cười gằn: “Chẳng qua là một võ phu mà thôi! Mã Hồng Anh chẳng lẽ không lợi hại? Vậy thì sao chứ, cuối cùng vẫn là kẻ bại trận dưới tay chúng ta!”

“Ngươi có giỏi đến đâu thì sao? Ha ha… Đại Ung của các ngươi, đối mặt với Bắc Triều ta chẳng phải vẫn phải cúi đầu xưng thần…”

“Chờ đến khi vào Vương Đô, ngươi vẫn phải cúi mình uốn gối, vẫy đuôi cầu xin… Cứ cho ngươi vênh váo một lát đi!”

Nói đoạn, Gia Luật Tầm nhét lại roi vào thắt lưng.

Miệng nói mạnh nhưng chỉ có hắn mới biết, mồ hôi lạnh đã ướt cả lưng.

Nữ tử trước mặt này, so với Mã Hồng Anh năm đó còn hung hãn gấp bội, chênh lệch giữa hắn và nàng như trời với đất, như một đệ tử mới nhập môn lỡ chạm phải tổ sư khai phái…

Nếu không vì đối phương còn cố giữ thể diện đàm phán, kiêng kỵ thân phận tiểu vương gia của hắn, thì nhát kiếm vừa rồi đã khiến hắn tuyệt tử tuyệt tôn rồi!

“Chắc thua nhiều lần rồi nhỉ, không thì sao lại tự an ủi thành thạo đến thế? Thật khiến người ta không khỏi đồng tình đấy…”

Hắn đang nghĩ ngợi thì thấy ánh mắt đầy thương hại của Cố Thậm Vi nhìn sang, Gia Luật Tầm không nhịn được nữa, rút roi dài ra lao về phía Cố Thậm Vi, quát lớn: “Tiện nhân, tìm chết!”

Tiếng quát vừa vang lên, người đã xông đến trước mặt.

Gia Luật Tầm nhìn khuôn mặt bình thản ung dung của Cố Thậm Vi, trong lòng chợt khựng lại, âm thầm kêu không ổn.

Hắn đến đây là để làm gì? Là cố ý chọc giận Ngô Giang, muốn khiến Ngô Giang ra tay trước để Đại Ung phải mang tiếng sai trái!

Thế mà chỉ trong chớp mắt, người nổi giận lại thành hắn, ra tay cũng là hắn!

Gia Luật Tầm càng nghĩ càng tức, hắn thế này đâu phải là quật roi về phía nữ nhân trước mặt, rõ ràng là đang tự quật vào mình!

Hắn vừa định thu tay lại thì nghe thấy một tiếng quát giận dữ, một cú đấm đã lao thẳng tới.

“Ta chỉ mới rời mắt một chốc, ca ca ngươi liền phát điên ở đây! Cũng là người học võ, sao lại không biết tự lượng sức mình? Cố đại nhân là ân nhân cứu mạng của ta! Ngươi đối đầu với nàng, chính là đối đầu với ta!”

“Ngươi mở miệng mắng người rồi bị mắng lại, ngươi ra tay đánh người rồi bị đánh lại, vậy là đáng đời!”

Gia Luật Tầm còn chưa kịp gọi một tiếng “Nhị muội”, đã cảm thấy một luồng sức mạnh quái lạ giáng thẳng lên đầu, toàn thân choáng váng, mắt hoa đầu quay, ngã lăn ra đất.

Ngay khoảnh khắc nhắm mắt lại, Gia Luật Tầm không nhịn được cảm thán trong lòng: thế đạo này, nữ nhân còn dữ hơn cọp!

Nhưng bất kể là Cố Thậm Vi hay Gia Luật Vũ đang tức giận chạy tới, chẳng ai quan tâm đến suy nghĩ của hắn.

Gia Luật Vũ nắm lấy cổ áo Gia Luật Tầm, quẳng hắn đã bất tỉnh cho binh lính biên quân Bắc Triều đang đứng gần xe ngựa một cách qua loa.

Gương mặt nàng ửng đỏ, xấu hổ cười với Cố Thậm Vi: “Ca ca ta giống mẫu thân, bụng dạ hẹp hòi lại thâm độc, ăn nói chua ngoa kỳ quặc. Hồi nhỏ ta thường xuyên đánh hắn, thế mà hắn vẫn không chừa!”

“Nếu vừa rồi có chỗ nào thất lễ, mong Cố đại nhân đừng để bụng!”

“Đợi đến khi vào Vương Đô, ta đưa người đến phủ hắn chơi, trong phủ hắn nuôi không ít ngựa, Cố đại nhân cứ chọn một con ưng ý nhất.”

Gần đây Gia Luật Vũ càng ngày càng thân thiết với Cố Thậm Vi, nói chuyện cũng ngày càng nhiều.

Nàng nói rồi ánh mắt khẽ động, lại nói tiếp: “Đến Vương Đô rồi, ta sẽ xuất giá. Đến lúc đó, Cố đại nhân nhất định phải đến uống rượu mừng.”

Cố Thậm Vi nhớ lại lời Chu Hoàn từng nói, rằng Gia Luật Vũ sẽ gả vào phủ Nam Vương, liền mỉm cười gật đầu. Nàng chắp tay thi lễ với vị Nhị công chúa: “Công chúa không trách là tốt rồi. Cố mỗ không có ý nhục mạ tiểu vương gia Bắc Triều. Chỉ là hắn đã mở miệng xúc phạm trước, người Đại Ung chúng ta sao có thể ngồi yên không phản ứng? Tuy ta mong thiên hạ thái bình, nhưng cũng không sợ chiến tranh.”

Nhị công chúa nghe xong, lập tức gật đầu lia lịa.

Nhìn ra được rồi!

Đâu chỉ là không sợ chiến tranh, mà còn hận không thể đấm mấy cái vào mấy con chó Bắc Triều đi ngang đường nữa cơ! Chiến ý ngút trời!

Nhưng chính cái khí thế hào hùng này, lại khiến nàng cực kỳ yêu thích!

“Ca ca ngu ngốc của ta, đảm bảo sẽ không dám quay lại nữa! Gặp lại ở Vương Đô!”

Thấy huynh muội nhà họ Gia Luật đi xa, Cố Thậm Vi mới hơi nhướn mày, quay trở lại xe ngựa.

Vừa bước vào, Ngô Giang đã nâng khay điểm tâm bằng hai tay đưa tới: “Cố thân nhân, ngài đối với ta quá tốt rồi! Tên cẩu tặc Gia Luật Tầm kia, chết cũng không đáng tiếc!”

Cố Thậm Vi gật đầu, lại ngồi xuống chỗ ban nãy, cầm lấy một miếng bánh hoa quế, bỏ vào miệng.

Năm xưa Gia Luật Tầm làm sao mà lấy được quốc tỷ của Đại Ung?

Gặp hôm nay mới thấy kẻ này chỉ có bản lĩnh tầm thường. Khi xưa nếu không phải nhờ đông người bắt nạt ít người, mười phần thì tám chín phần là chẳng phải đối thủ của Mã Hồng Anh.

“Đúng là chết cũng không đáng tiếc, chỉ là bây giờ hắn vẫn chưa thể chết, ít nhất là không thể chết dưới tay chúng ta giữa ban ngày ban mặt.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.