Cố Thậm Vi liếc bằng đuôi mắt, thấy Ngụy Trường Mệnh cũng y như nàng, bất động như núi, cúi đầu rủ mắt, một trái một phải đứng sau lưng Hàn Thời Yến, chẳng khác gì đôi sư tử đá trước cổng nhà Vương ngự sử, chỉ khác là không gắn răng vàng.
Nhưng cho dù như vậy, Cố Thậm Vi vẫn có thể cảm nhận rõ từ vị đồng liêu mà nàng đã đối đầu không biết bao nhiêu trận này, một thứ khí thế cao ngạo ngất trời, không hiểu từ đâu mà có!
Cố Thậm Vi không dám ngẩng đầu nhìn, sợ rằng nếu mình nhìn Chu Hoàn thêm một chút nữa, sẽ không nhịn được mà túm lấy tai Hàn Thời Yến, bắt hắn lập truyện ký cho Chu Hoàn!
Nghĩ vậy, nàng gắng gượng quay ánh nhìn sang nữ nhân mặc xiêm y lộng lẫy đang đứng bên cạnh Chu Hoàn, người này hẳn chính là Thái hậu Bắc Triều.
Không rõ Thái hậu thật sự bao nhiêu tuổi, thoạt nhìn chỉ như mới ngoài ba mươi. Rõ ràng không biết võ công, nhưng trên người lại toát ra một luồng sát khí mơ hồ, ánh mắt sắc như dao, đến trẻ con ba tuổi nhìn cũng phải rụt cổ.
Dung mạo nàng ta vô cùng xinh đẹp, nếu so với các phi tần ở Biện Kinh, cũng phải xếp vào hạng nhất đẳng.
Thái hậu đội vương miện vàng, vương miện ấy không giống loại gắn minh châu như ở kinh thành, mà lại khảm ngọc lam, chạm rồng thêu phượng, phong thái rực rỡ lộng lẫy. Bàn tay trắng nõn của nàng khẽ đặt lên mu bàn tay Chu Hoàn, trông vô cùng thân thiết.
Mà bên cạnh nàng là vị tiểu hoàng đế, người gầy yếu như gà con mới nở, thân hình nhỏ bé, làn da trắng bệch, khuôn mặt như viết rõ mấy chữ “Mẫu hậu nói gì cũng đúng”!
Cố Thậm Vi liếc nhìn về phía nửa bước sau lưng tiểu hoàng đế, nơi đó, Nhị công chúa cao lớn thô kệch đang há miệng cười, trông như thể có thể nuốt gọn hai vị tiểu hoàng đế vào bụng.
Điều kỳ lạ hơn cả là bên cạnh Gia Luật Vũ còn có một nam tử gần như giống hệt nàng như đúc. Ngoại trừ cách ăn mặc, hai người không có lấy một điểm khác biệt, ngay cả độ bằng phẳng trước ngực cũng giống y hệt.
Hẳn là đệ đệ sinh đôi của Nhị công chúa.
Có lẽ vì quá giống nhau, nên trước đó Đại Ung nhận được mật báo chỉ nói trong đoàn sứ thần có một vị hoàng tử Bắc Triều, nào ngờ nhị công chúa lại tráo đổi thân phận, thay đệ đệ mình ra mặt.
Gia Luật Tầm không xuất hiện, nhưng Gia Luật Vũ lại có mặt.
Cố Thậm Vi nghĩ đến đây, hiểu phần nào vì sao hôm ấy Gia Luật Tầm bị nhị công chúa đấm một quyền ngã lăn ra đất, về sau ngoài miệng càm ràm nhưng rốt cuộc không dám trả đũa lại.
Rõ ràng dù cùng mang họ Gia Luật, nhưng Gia Luật Tầm dã tâm bừng bừng, còn Gia Luật Vũ lại vô hại đến nực cười, trong mắt Thái hậu, địa vị hai người hoàn toàn không thể đánh đồng.
Tiếng cung kính khách sáo vang lên bên tai, Cố Thậm Vi lại đưa ánh mắt về phía công chúa Tây Hạ đang ngồi đối diện Hàn Thời Yến. Lúc này nàng ta đã thay một bộ váy dài dệt kim màu hồng cánh sen, nhìn chẳng khác gì một đóa hoa đang nở rộ rực rỡ.
Nàng ta khác hẳn Ngụy Trường Mệnh và Cố Thậm Vi, những người đang cố gắng làm người câm điếc mù tạm thời, bởi vì nàng chẳng hề biết giữ mồm giữ miệng.
Miệng nàng há to, thỉnh thoảng lại đưa tay ra chỉ trỏ về phía Chu Hoàn, còn lầm rầm nói gì đó với một lão giả khoảng năm mươi tuổi ngồi bên cạnh.
Lão giả ấy tóc hơi xoăn, râu ria rậm rạp gần như che mất nửa khuôn mặt, chắc hẳn chính là sứ thần của Tây Hạ.
Động tác của nàng quá khoa trương, khiến Thái hậu Bắc Triều đang trò chuyện lễ độ cũng không thể làm ngơ, nhìn sang nàng mà nói: “Chẳng hay món ăn của Bắc Triều ta không hợp khẩu vị công chúa sao?”
Lời Thái hậu vừa dứt, tiếng tấu nhạc lập tức hạ thấp mấy phần.
Vũ cơ đang múa giữa điện cũng vừa vặn kết thúc một khúc, liền cúi người lui ra.
Lý Nghiên chẳng hề tỏ vẻ sợ sệt, lập tức đứng dậy: “Thức ăn tinh tế, hoàn toàn không khó ăn. Chỉ là bản cung lấy làm lạ, sao bên cạnh Thái hậu lại chẳng có mỹ nhân nào, lại để một kẻ xấu xí đến mức…”
Câu nói chưa dứt, nàng cảm thấy dưới chân đau nhói.
Sứ thần Hạ quốc trước đó còn miễn cưỡng nghe nàng nói, lúc này hoảng hốt bật dậy, vội vàng hành lễ, cười khổ nói: “Xin Thái hậu chớ trách, công chúa chúng thần từ nhỏ đã được quốc quân sủng ái, tính tình ngay thẳng bộc trực, nếu có lời nào mạo phạm, kính mong lượng thứ.”
Cố Thậm Vi nhìn dáng vẻ ông ta đổ mồ hôi đầm đìa, chỉ muốn đưa ông ta đi bái đường kết nghĩa với Lưu Phù.
Lý Nghiên bị ông ta đẩy nhẹ một cái, tuy không tình nguyện nhưng vẫn cúi người hành lễ với Thái hậu Bắc Triều: “Lý Nghiên lỡ lời rồi.”
Giữa lúc mọi người nín thở chờ đợi Thái hậu nổi giận, lại chỉ nghe nàng khẽ bật cười.
Thái hậu vỗ vỗ tay Chu Hoàn, cười tủm tỉm nói:
“Người không thể nhìn bề ngoài mà luận, nước biển không thể dùng đấu để đong. Trị quốc nào phải cuộc thi tuyển mỹ nhân? Đến phi tần trong hậu cung còn cần phẩm hạnh, tài hoa, huống chi là các đại thần tiền triều?”
“Hàn đại nhân tài hoa cái thế, là nhân tài hiếm có của Bắc Triều ta. Cả con người hắn như sao Bắc Đẩu trên trời, minh châu trong đêm dưới đất, gọi là đệ nhất mỹ nhân Bắc Triều ta cũng không ngoa.”
Cố Thậm Vi nhìn vẻ mặt bình thản như thường của Chu Hoàn, trong lòng trào dâng sự kính phục!
Nhìn xem! Vì sao nàng và Ngụy Trường Mệnh chỉ có thể làm tay đấm, còn Chu Hoàn đại nhân thì có thể tung hoành một phương? Bởi vì ngay cả những lời ca tụng thế này mà hắn cũng dám đón nhận một cách đường hoàng!
Vì sao người ta có thể làm Thái hậu, còn bọn họ lại bị đuổi khỏi Biện Kinh? Là vì nàng nhìn gương mặt phàm phu tục tử kia, mà có thể khen là đệ nhất mỹ nhân!
Cố Thậm Vi nghĩ vậy, lại không nhịn được liếc nhìn Chu Hoàn thêm lần nữa.
Chu Hoàn đại nhân, bộ dạng giống hệt bộ nhuyễn giáp, thật sự là… quá đẹp!
Chu Hoàn ngồi phía trên, cảm nhận được ánh mắt kỳ quái ấy, sống lưng bỗng rùng mình ớn lạnh. Hai tên nhóc con khốn kiếp này, thật nghĩ hắn không biết chúng đang mơ tưởng bộ nhuyễn giáp của hắn chắc?
Trong điện toàn là tinh anh lõi đời, lời của Thái hậu Bắc Triều tuy khiến người kinh hãi, nhưng người thực sự bị dọa chỉ có một mình Lý Nghiên!
Nàng trừng to mắt không tin nổi, hết nhìn Chu Hoàn rồi lại nhìn tiểu hoàng đế, rõ ràng muốn bật cười nhưng lại không dám, nghẹn đến mức gương mặt trở nên hơi dữ tợn.
Cố Thậm Vi nhìn mà thích thú vô cùng, nàng liếc sang mặt bàn trước mặt Hàn Thời Yến, ôi chao, chỉ thiếu mỗi gói hạt dưa và đậu phộng nữa thôi!
“Lời của công chúa Hạ quốc, khiến tại hạ nhớ đến một vụ án mới xảy ra gần đây tại Biện Kinh.” Hàn Thời Yến lên tiếng.
Tiểu hoàng đế bị nhìn đến mức có chút xấu hổ, nghe thấy Hàn Thời Yến mở lời, như bắt được cái thang, lập tức tò mò nhìn sang: “Chuyện gì thú vị vậy? Dù ở Vương Đô, trẫm cũng thường nghe danh tiếng Hàn ngự sử.”
Hàn Thời Yến trấn định như thường, hành lễ nói:
“Biện Kinh có một cô nương khuê danh là Kim Liên, lấy một trượng phu tên Trần Đại Lang. Đại Lang mọi thứ đều tốt, chỉ là tướng mạo xấu xí. Kim Liên mọi thứ cũng tốt, lại xinh đẹp như công chúa.”
“Kim Liên ngày ngày đối diện phu quân, sinh lòng dị ý… cuối cùng ra tay hạ độc g**t ch*t Đại Lang. Nhị Lang phát hiện, vì báo thù mà g**t ch*t Kim Liên… cuối cùng dẫn đến một nhà tan nát!”
Nói đến đây, Hàn Thời Yến liếc mắt nhìn công chúa Tây Hạ đang có phần ngơ ngác.
“Kim Liên là nữ tử thường dân, đương nhiên phải nghe theo phụ mẫu sắp đặt, không có quyền lựa chọn. Nhưng công chúa là thân phận tôn quý… tại hạ xin chúc công chúa sớm ngày tìm được lang quân như Phan An.”
Cố Thậm Vi nghe đến đây, chú ý thấy ánh mắt Hàn Thời Yến quét qua vị hoàng tử giống hệt Gia Luật Vũ, rồi lại quét qua tiểu hoàng đế Bắc Triều, lập tức hiểu rõ hàm ý trong lời hắn.
Nàng liếc nhìn vẻ mặt mờ mịt không biết nên phản ứng ra sao của Lý Nghiên, lại nhìn lão giả sắc mặt đã xanh lét bên cạnh nàng, càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.
Thì ra lần này Tây Hạ đến Bắc Triều sớm hơn bọn họ một bước, hơn nữa còn mang theo công chúa Lý Nghiên đi cùng rõ ràng là có ý muốn kết thân.
Hàn Thời Yến kể câu chuyện đó, chính là để nói các hoàng tử Bắc Triều đều quá xấu! Lý Nghiên dù gả cho ai cũng sẽ sinh lòng dị ý!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.