🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lý Nghiên lấy lại tinh thần, như pháo nổ gặp lửa, bừng bừng nổi giận. Nàng giậm chân, đưa tay định rút roi ngựa bên hông.

Nhưng rồi nghĩ đến nơi đây là hoàng cung Bắc Triều, bàn tay đang thõng xuống lại buông lỏng mà nâng lên, nàng giận dữ chỉ vào Hàn Thời Yến mắng: “Ngươi có ý gì? Ngươi đang nguyền rủa ta bị người ta g**t ch*t sao?!”

Nàng nói rồi, cả khuôn mặt đã đỏ bừng… rồi bất ngờ ôm lấy ngực mình, “phịch” một tiếng đổ gục ra sau!

Âm thanh vang dội, khiến ai nấy trong đại điện đều cảm thấy sau gáy nhức nhối.

Sứ thần Tây Hạ thấy vậy thì thật sự là muốn khóc cũng không được, cả người như muốn tìm ngay một cái hố lớn bằng chum phân để chui đầu vào, đau khổ nói: “Công… công chúa nàng…”

Ngay lúc ông ta đang vắt óc suy nghĩ xem nên xoay chuyển thế nào để không khiến người ta thấy hành vi của Lý Nghiên có phần điên dại, thì một tiếng thét chói tai vang lên phía trên đại điện!

Đồng tử Cố Thậm Vi co rút mạnh, nàng vòng qua sau lưng Hàn Thời Yến, len lén theo đám gia nhân Bắc Triều đi sang phía Tây Hạ. Vừa nhìn tới, không nhịn được hít mạnh một hơi khí lạnh!

Công chúa Tây Hạ Lý Nghiên, người vừa rồi còn sống động như cá trong nước, giờ phút này lại nằm thẳng cứng dưới đất! Khóe mắt, khóe miệng đều trào máu, đôi mắt trừng lớn, nhìn thế nào cũng là chết đến không thể chết thêm lần nữa rồi!

Trong đầu Cố Thậm Vi nhanh chóng vận chuyển, chuyện gì xảy ra thế này?

Một người sống sờ sờ, ban nãy còn đang cười nhạo Chu Hoàn kia mà, sao lại có thể giữa chốn đông người bị người ta hạ độc chết được?!

Là ai ra tay? Mục đích là gì?

“Công chúa điện hạ, công chúa điện hạ…” Giọng sứ thần Tây Hạ đã run rẩy, ông ta hoảng loạn chạy đến bên cạnh Lý Nghiên, bàn tay run run thăm dò hơi thở nàng, kế đó sắc mặt đại biến, ngồi phịch xuống đất…

“Không… không còn… hơi thở rồi…”

Lời của sứ thần vừa thốt ra, ngoại trừ hoàng đế Bắc Triều và Thái hậu, mọi người trong điện đều vây cả lại.

Cố Thậm Vi lập tức ngẩng đầu quét mắt một vòng, Thái hậu Bắc Triều vẫn tươi cười như gió xuân, mặt mũi Chu Hoàn vẫn tầm thường không biểu cảm, vẻ mặt tiểu hoàng đế thì đã biến thành: “Trời ơi, mẫu hậu ơi, giờ phải làm sao đây?!”

Ngoài ba người này, ai nấy đều lộ vẻ khiếp sợ.

Cố Thậm Vi nghĩ ngợi, bước đến bên cạnh Hàn Thời Yến. Hắn chau mày, nhẹ lắc đầu.

Thái hậu nhìn thấy, vỗ tay một cái, một vị thái y râu tóc bạc phơ đeo hòm thuốc từ ngoài cửa khom người đi vào.

Lão thái y ấy chen qua đám người, nửa quỳ trên mặt đất, bắt mạch, thăm hơi thở, rồi lại dùng cây tăm nhỏ quệt lấy vệt máu ở khóe miệng nàng, đem cả tăm và máu c*m v** bình sứ trắng.

Sau khi làm xong tất cả, lão mới quay sang sứ thần Tây Hạ, khẽ lắc đầu: “Công chúa điện hạ đã băng hà, sơ bộ xem ra là trúng độc mà chết.”

Sứ thần Tây Hạ như bị điện giật, bật người nhảy dựng dậy, lập tức trừng mắt nhìn Hàn Thời Yến, lớn tiếng mắng:

“Nhất định là người Đại Ung các ngươi hạ độc! Các ngươi sợ chúng ta kết thân với Bắc Triều, nên ra tay trước giết hại công chúa chúng ta!”

“Chuyện này chúng ta tuyệt đối không bỏ qua! Công chúa điện hạ là công chúa được bệ hạ yêu thương nhất! Các ngươi hại công chúa ta, thiết kỵ Đại Hạ tất sẽ san phẳng Biện Kinh!”

Hàn Thời Yến yên lặng lắng nghe, sau đó thản nhiên đáp:

“Gió lớn như vậy, không sợ gãy lưỡi sao. Lý Nghiên căn bản không hề muốn hòa thân. Nếu không, nàng cũng chẳng đến mức giả điên giả dại, dám đứng trước cửa dịch quán nói muốn nạp ta làm phò mã.”

“Thái hậu nương nương nghe tiếng đàn hiểu ý tao nhã, tự nhiên sẽ không miễn cưỡng một tiểu cô nương. Bằng không hôm nay cũng chẳng cho phép Hàn mỗ kể chuyện trong cung yến này rồi.”

“Người Đại Ung ta coi trọng chính trực, đường đường chính chính đến Bắc Triều bàn chuyện hòa đàm, cũng chẳng hề giấu giếm. Nếu không phải vậy, trên đường sao có thể liên tiếp bị sát thủ Tây Hạ phục kích chặn đường? Trái lại là người Tây Hạ, lén lút như chuột chui dưới cống mà len lỏi vào hoàng đô…”

“Những thủ đoạn hèn hạ độc ác như thế này… Hàn mỗ nhìn qua, đều là chiêu trò mà các ngươi quen dùng.”

Sứ thần Tây Hạ bị nghẹn, tay ôm lấy lồng ngực, sắc mặt tức đến tái xanh như gan heo.

Cố Thậm Vi nghe đến đây, trong lòng âm thầm giơ một ngón cái về phía Hàn Thời Yến, đấu khẩu với Hàn đại nhân chẳng khác nào ông thọ treo cổ muốn chết sớm!

Nàng còn đang nghĩ ngợi, liền thấy một tiểu cô nương ăn mặc như võ tỳ, hai mắt đỏ hoe, bất ngờ chỉ thẳng vào nàng, lớn tiếng nói:

“Là nàng! Nhất định là nàng đã hạ độc giết công chúa. Hôm nay trên phố, chính nàng ép công chúa ăn một trái nhãn khô!”

“Lúc đó công chúa nôn thốc nôn tháo ngay trên đường, không ít người đều trông thấy. Chắc chắn trái nhãn ấy có độc, công chúa chính là trúng độc từ khi đó nên mới…”

“Câu nào của nô tỳ cũng là sự thật! Mọi thứ đưa vào miệng công chúa đều do chúng nô tỳ kiểm tra, từng món đều dùng ngân châm thử độc… căn bản không thể có khả năng trúng độc, ngoại trừ trái nhãn khô kia… nhất định chính là trái nhãn đó! Khi ấy nàng ta còn cố tình khoe khoang, nói trong trái nhãn có sâu…”

“Độc trùng, nói không chừng là độc trùng!”

Cố Thậm Vi thực sự cạn lời. Nàng đang ngồi ăn dưa hóng chuyện vô cùng vui vẻ, thậm chí còn định gọi thêm đĩa hạt dưa lạc rang, ai ngờ trái dưa lại rớt thẳng vào đầu mình. Nếu sớm biết sẽ rước lấy mớ phiền toái này, chi bằng lúc đó dùng ngay hòn đá mà đập vỡ răng cửa Lý Nghiên còn hơn!

Quả nhiên, nương tay với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình!

Cố Thậm Vi nghĩ vậy, ánh mắt lóe lên, bất kể Lý Nghiên là do ai giết… cho dù thực sự là người Đại Ung ra tay, thì tội danh này tuyệt đối cũng không thể để rơi lên đầu Đại Ung. Nếu không, Tây Hạ ắt sẽ sống mái với Đại Ung không chết không thôi.

Bắc Triều nắm rõ điểm này, chắc chắn sẽ nhân cơ hội ép Đại Ung nhượng đất bồi thường, mới đồng ý không để Đại Ung lâm vào tình cảnh lưỡng đầu thọ địch.

Lúc ấy, chuyện hòa đàm của Hàn Thời Yến sẽ vô cùng khó khăn!

Cố Thậm Vi nghĩ đến đây, trong lòng ổn định, nàng bật cười lạnh, cất giọng mỉa mai:

“Hàn đại nhân, ngài quả thực đoán trúng rồi. Cái bản lĩnh cắn bừa như chó điên, có vài nước đúng là truyền thừa nguyên vẹn, ai nấy đều thông thạo.”

“Công chúa điện hạ nhà các ngươi chết rồi, mà các ngươi hình như cũng chẳng mấy để tâm đến việc tra rõ hung thủ. Nếu không, vì sao đến giờ còn chưa có ai nghiệm thi? Không tra xem đã trúng loại độc nào, trúng độc bao lâu, trên người có thương tích gì khác hay không?”

“Người bị trúng độc thì có rất nhiều khả năng. Tỷ như lúc chúng ta trên đường đến đây, có người bị rắn độc cắn mà chết. Gần tới hoàng đô thì lại gặp đàn sâu độc, rất nhiều người bị cắn trúng mà nhiễm độc…”

“Các ngươi không lo điều tra nguyên nhân cái chết của công chúa, chỉ chăm chăm muốn đổ tội cho người khác, ta thấy thật là không đáng cho công chúa một chút nào!”

Cố Thậm Vi vừa nói vừa nhướng mày, lạnh giọng:

“Ta vẫn luôn ngồi trong xe ngựa, chưa từng xuống phố, ai thấy ta nhét nhãn khô vào miệng công chúa? Các ngươi kẻ nào cũng đeo kiếm trong tay, nếu thật có người dám giữa ban ngày ban mặt nhét vật lạ vào miệng công chúa, chẳng lẽ các ngươi đều là xác chết, trơ mắt đứng nhìn?”

“Lời nói suông thì không thể làm chứng, bằng chứng đâu? Chưa nói đến chuyện có hay không có trái nhãn khô đó, theo lời các ngươi, khi ấy Lý Nghiên đang nôn thốc nôn tháo giữa phố.”

“Nếu quả thực trái nhãn khô có độc, trong tình trạng nàng ta nôn đến cả mật xanh mật vàng ra ngoài, độc tố của trái nhãn làm sao mà vào cơ thể? Lại làm sao đến tận bây giờ mới phát tác?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.