Lời lẽ Cố Thậm Vi vang dội, mắt không ngừng lướt qua lại trên thi thể công chúa Lý Nghiên.
Nhãn khô dĩ nhiên là không có độc.
Hàn ngự sử vốn hảo ngọt như mạng, dọc đường đi chẳng khác gì một con sóc, nào là táo đỏ, nhãn khô, mứt trái cây các loại, thứ gì cũng phải nhón tay bóc lấy một nắm.
Nếu quả thực có độc, thì đến nay trên đống hài cốt ở bãi tha ma chắc đã chất thêm một tầng xác mới rồi.
Vậy thì vị công chúa nước Hạ, Lý Nghiên, người vừa rồi còn sống nhảy nhót, nói năng hàm hồ, sao lại bỗng dưng trúng độc chết bất đắc kỳ tử như vậy?
Nàng đang suy nghĩ, bỗng ngẩn người, ánh mắt rơi lên bàn tay phải của Lý Nghiên.
Đó là một bàn tay vô cùng trắng trẻo, như phủ lên một lớp mỡ dê mỏng. Nhưng dù làn da trắng mịn đến đâu, khi đến gần vẫn có thể nhìn rõ, đôi tay này chẳng những có nhiều vết chai mà còn có dấu vết của bệnh cước tay do lạnh.
Hơn nữa, ở mặt bên ngón út còn có một chấm đen nhỏ, vô cùng khó phát hiện.
Liếc mắt qua, trông chẳng khác nào một nốt ruồi đen nhỏ.
Trong lòng Cố Thậm Vi đột nhiên dâng lên một suy đoán khó tin, ánh mắt nàng lóe lên, liền quay về phía sứ thần Tây Hạ mà nói:
“Các ngươi chẳng chút đoái hoài đến sống chết của công chúa, chỉ một lòng muốn đổ vấy tội danh giết người lên đầu chúng ta.”
“Chậc chậc… chẳng lẽ người đang nằm dưới đất này, căn bản không phải là công chúa thật sự?”
Lời nàng thốt ra chẳng khác gì một tia sét nữa xé rách màn đêm, đánh thẳng xuống giữa đại điện, khiến khắp sảnh đường xôn xao dậy sóng.
Sứ thần Tây Hạ như bị sét đánh trúng đỉnh đầu, lập tức đập mạnh bàn hét lớn: “Nói năng hồ đồ! Các ngươi đã giết người, lại còn dám lăng nhục công chúa, nước Đại Hạ chúng ta quyết không quên mối nhục này!”
Cố Thậm Vi lại chẳng thèm liếc ông ta lấy một cái, như thể ông ta chỉ là một tên hề nhảy nhót trước mặt.
Ánh mắt nàng bức người, nhìn thẳng lên chỗ cao, nơi có thái hậu Bắc Triều, tiểu hoàng đế và Chu Hoàn đang ngồi.
Thấy ba người kia vẫn giữ vẻ điềm nhiên như cũ, thậm chí vẻ kinh ngạc trên mặt còn ít hơn lúc Lý Nghiên gục ngã, trong lòng nàng càng thêm kinh hãi.
Quả nhiên nàng đã đánh cược đúng!
Dù chuyện này nghe thì vô lý đến mức nào, nhưng Lý Nghiên này rõ ràng không phải công chúa thật sự của Tây Hạ và trước đó, vị thái hậu quyền uy của Bắc Triều đã sớm biết rõ!
Chỉ là nàng ta chẳng nói lời nào, giữ thái độ ngồi núi cao xem hổ đấu mà thôi!
Thái hậu Bắc Triều nhận thấy ánh mắt của Cố Thậm Vi, tựa như lúc này mới phát hiện ra sự hiện diện của nàng, khẽ mỉm cười:
“Vị này hẳn là Cố đại nhân của Hoàng Thành tư nhỉ? Không ngờ một nơi quy củ như Đại Ung lại có thể xuất hiện một nữ quan.”
“Trước đây Cố đại nhân hành xử ra sao, ai gia không can thiệp, nhưng đây là hoàng cung Bắc Triều, không thể tùy tiện ăn nói hồ đồ.”
“Công chúa làm sao lại có thể là giả được chứ?”
Sứ thần Tây Hạ lập tức như tìm được chủ tâm, chẳng khác nào một con chó phốc lông trắng, lập tức nhại theo: “Đúng vậy! Công chúa sao có thể là giả! Những lời này đúng là chuyện hoang đường giữa đêm!”
Cố Thậm Vi nghe vậy, khẽ nhếch môi cười, liếc nhìn tên sứ thần tóc bạc ấy.
Rõ ràng gương mặt nàng mang đầy ý cười, vậy mà sứ thần Tây Hạ chỉ cảm thấy lạnh toát sống lưng, da đầu như sắp nổ tung.
Ông ta vốn từng nghe danh Cố Thậm Vi và Ngụy Trường Mệnh đã lâu. Khi đám tử sĩ Tây Hạ chết sạch ở Tùng Mao Lĩnh, ông ta còn giậm chân mắng bọn họ vô dụng. Thế nhưng giờ đến lượt mình đối mặt với sát thần này, lại hiếm hoi mà cảm thấy: người trong thiên hạ đa phần bình thường, vô dụng mới là lẽ phải.
Nếu không phải vậy, sao toàn thân ông ta nổi hết cả da gà, chỉ hận bản thân mình chưa đủ vô dụng, để đến nỗi bị điều đến nơi thị phi này.
Sứ thần hai chân run lẩy bẩy, cố gắng gồng mình cứng rắn trụ lại.
Ông ta không biết bước tiếp theo Cố Thậm Vi sẽ ra chiêu gì, chỉ có thể gắng sức mở to hai mắt, miễn cưỡng duy trì chút uy nghi cuối cùng.
Đột nhiên, đồng tử ông ta co rút dữ dội, thấy tiểu cô nương mang kiếm vốn đang đứng nguyên tại chỗ kia, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
Sứ thần hoảng loạn chớp chớp mắt, vội quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Nhìn một cái là biển sắc, sát thần ấy tay cầm trường kiếm đen, trực tiếp lao thẳng về phía họ, kiếm thế sắc bén như muốn phá tan không khí. Đợi đến khi thấy rõ nàng nhắm vào ai, sứ thần Tây Hạ hoảng hốt tột độ, lập tức hét lớn: “Nhanh! Bảo vệ công chúa!”
Vừa dứt lời, thì lại thấy Cố Thậm Vi vừa rồi còn mạnh mẽ như chim ưng biển lao xuống cướp mồi, đột nhiên dừng bước.
Trường kiếm trong tay nàng chậm rãi thu về vỏ, nàng nghiêng đầu, nhìn ông ta cười mà như không cười, ý vị sâu xa.
Tỳ nữ lúc nãy bước ra nói về chuyện long nhãn, hai chân mềm nhũn, cả người ngã ngồi bệt xuống đất, gần như ngay tức thì, bên dưới nàng đã loang một vũng nước…
Sứ thần Tây Hạ chỉ hận không thể tự tát cho mình một cái thật mạnh, nhưng lúc này nước đã đổ khó mà thu lại được, hắn đâu thể nuốt lời vừa rồi vào bụng nữa!
Khắp điện lặng như tờ.
Cố Thậm Vi cùng Hàn Thời Yến trao nhau một ánh mắt, nàng hơi ngẩng cằm lên, một lần nữa nhìn về phía Thái hậu Bắc Triều:
“Thái hậu quá khen rồi. Ở Đại Ung, người như hạ quan nhiều như lông trâu, nữ quan như Cố mỗ đây cũng chẳng phải người đầu tiên.”
Vẻ mặt Hàn Thời Yến bên cạnh thản nhiên, tiếp lời:
“Người Đại Ung chúng thần từ trước đến nay nói năng chưa từng hồ đồ. Làm người, cái đạo lý cơ bản ấy chúng thần coi trọng vô cùng.”
“Nếu không có nắm chắc trong tay, nào dám buông lời mạo phạm trước mặt Thái hậu và quốc quân. Không giống một số người, lại toan tính dùng công chúa giả để cầu thân… chuyện này chẳng những là mưu đồ gây loạn Bắc Triều, mà còn là đại bất kính với Thái hậu nương nương.”
“Chuyện ấy đã đành, vậy mà còn tự tay hạ độc sát hại giả công chúa, muốn mượn cớ vu vạ cho Đại Ung ta, phá hủy hoà đàm giữa hai nước.”
“Thủ đoạn cỏn con của hạng hề nhảy nhót như thế, mà cũng dám đem ra diễn trò trước đại điện.”
Nghe đến đây, trong lòng Cố Thậm Vi lại không nhịn được mà giơ ngón tay cái cho Hàn Thời Yến.
Tên này quả là có miệng lưỡi lợi hại, nói ra hết thảy điều nàng muốn nói.
Thái hậu Bắc Triều nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến rốt cuộc cũng có thêm vài phần coi trọng. Nàng mỉm cười, nghiêng đầu nhìn về phía tiểu hoàng đế đang ngồi bên cạnh, thấy ánh mắt tiểu hoàng đế sáng rực, cứ nhìn chằm chằm vào Cố Thậm Vi.
“Ngươi làm sao biết được, người chết là công chúa giả, còn nữ tì bên cạnh nàng mới là công chúa thật?”
Câu nói ấy của tiểu hoàng đế chẳng khác gì chiếc búa gõ xuống nắp quan tài, đóng lại toàn bộ vụ việc. Sứ thần Tây Hạ bên cạnh rốt cuộc không giữ nổi bình tĩnh, vội nói:
“Chúng hạ thần tuyệt đối không có ý lừa dối! Chỉ là trước đó nhận được mật báo, nói có người muốn bất lợi với công chúa điện hạ.”
“Vì an nguy của công chúa, cũng là để dụ rắn ra khỏi hang, nên mới nghĩ ra kế ‘lấy mận đổi đào’ này. Vốn định sau yến tiệc sẽ trình bẩm rõ ràng với Thái hậu và bệ hạ… Nay xem ra, nước cờ này của chúng hạ thần cũng không uổng phí…”
Nhưng tiểu hoàng đế Bắc Triều chẳng buồn nghe, chỉ chăm chú nhìn Cố Thậm Vi, chờ nàng trả lời.
Cố Thậm Vi khẽ bật cười thành tiếng:
“Xem ra Tây Hạ các ngươi thật đúng là không còn ai dùng được nữa rồi. Bằng không sao lại phái một kẻ vừa điếc vừa hay quên như ngươi ra đây?”
“Ban nãy Hàn đại nhân bên ta chẳng phải đã nói rõ rồi sao, rõ ràng chính các ngươi hạ độc sát hại công chúa giả nhằm vu oan giá họa cho Đại Ung ta… Hay là ngươi được chính bản thân mình từ âm phủ gửi tin báo, nhắc cho biết rằng các ngươi sẽ gây bất lợi với công chúa à?”
Chưa đợi sứ thần Tây Hạ kịp biện giải, Cố Thậm Vi đã chỉ tay về phía bàn tay của Lý Nghiên giả đang nằm trên đất: “Một vị công chúa thật sự, sống trong nhung lụa, ăn trên ngồi trước, làm sao lại có đôi tay đã quen với việc thô lậu, chai sần tơi tả đến thế này được chứ?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.