🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cố Thậm Vi không hề có ý định úp mở gì cả.

Bọn họ càng dây dưa với đám người Tây Hạ lâu chừng nào, lại càng trở thành trò cười trong mắt đám người phương Bắc.

Nguy thật! Vừa rồi nàng suýt nữa đã tự mình rơi vào cái bẫy tự biện minh, chỉ một lòng muốn rửa sạch tội danh, chứng minh mứt long nhãn của mình không có độc! Nhưng giờ ngẫm lại, bọn người Tây Hạ là thứ gì cơ chứ? Chỉ vì bọn họ nói quả long nhãn có độc thì nó là có độc à?

Lý lẽ với chó làm gì, đương nhiên là phải trực tiếp vung gậy đánh chết mới đúng đạo.

May mà nàng kịp thời tỉnh táo, nhảy ra khỏi cái vòng luẩn quẩn đó mới phát hiện ra sơ hở.

Lời giải thích về bàn tay quá mức mỏng manh, rất dễ bị người ta qua loa bỏ qua… Vì vậy nàng nghĩ tới nghĩ lui, chẳng buồn nhiều lời… Đám võ tướng bọn họ làm việc, động tay còn hơn động miệng! Quả nhiên, mây mù tan hết, trăng sáng hiện ra…

Vòng xoay số phận đã chuyển, giờ tới lượt đám Tây Hạ phải tự biện minh rồi.

Quả nhiên, trên đời này không có chuyện gì là không thể giải quyết bằng vũ lực, một kiếm chưa đủ vậy thì chém thêm một kiếm nữa!

Cố Thậm Vi thầm cảm thán trong lòng, lập tức quay sang vị Thái y Bắc Triều vẫn chưa rời đi, nói: “Phiền đại nhân kiểm tra mặt ngoài ngón út tay phải của công chúa giả kia.”

Thái y ngẩn người, quay đầu nhìn Thái hậu chờ ý chỉ, thấy nàng khẽ gật đầu, lúc này mới lần nữa bước tới kiểm tra.

Vừa nhìn, ông không nhịn được kêu lên: “Ở đây có một lỗ nhỏ, hẳn là do kim độc đâm vào. Vì xung quanh lỗ có dấu máu đen, ban đầu vi thần tưởng là nốt ruồi đen nên bỏ sót!”

“Nhìn tình trạng vết thương này, hẳn đây chính là chí mạng của vị công chúa này… không đúng, là công chúa giả.”

“Có người nhân lúc nàng ta đang nói chuyện đã dùng kim có gai đâm vào nàng, kim có tẩm kịch độc, vừa chạm máu liền đoạt mạng… Vì vậy mới đột tử tại chỗ!”

Thái y vừa nói vừa đưa mắt phức tạp nhìn về phía sứ thần Tây Hạ lúc này đã đổ mồ hôi như mưa.

Người trong đại điện chia làm ba phe, mỗi bên chiếm cứ một phương. Bắc Triều ở giữa, Đại Ung đối diện với Tây Hạ.

Trong tình thế này, cho dù có là lão thiên vương hạ phàm đi nữa, kẻ có thể tiếp cận mà đâm được vào tay công chúa giả, cũng chỉ có thể là người của nước Hạ mà thôi.

Bị ánh mắt ấy liếc tới, vị sứ thần rùng mình, muốn lên tiếng nói gì đó, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, một chữ cũng không thể thốt ra.

Mẹ kiếp! Đám người Đại Ung này mọc mắt gì không biết! Xa như vậy mà tên Cố sát thần này lại có thể phát hiện ra một vết thương nhỏ xíu thế kia, thật mẹ nó không phải người mà!

Ông ta nghĩ vậy, lại vội vàng nhìn sang Lý Nghiên đang ngồi bẹp dưới đất như một đống bùn nhão.

Ông ta cố sức nháy mắt ra hiệu với Lý Nghiên, nhưng Lý Nghiên như đã mù rồi, hoàn toàn không tiếp nhận được bất kỳ thông tin gì…

Sứ thần Tây Hạ cuống đến mức tóc cũng muốn bạc trắng, nghiến răng hét lớn: “Điện hạ, điện hạ, người làm sao vậy, sao lại ngất rồi…”

Lý Nghiên còn chưa kịp trả lời, ông ta đã nhào tới đè nàng ta ngã dúi xuống đất, sau đầu đập mạnh xuống nền, phát ra một tiếng “bốp” trầm đục.

Cú đập này, đừng nói là Lý Nghiên vốn đã sợ đến hồn phi phách tán, mà dù là một con trâu điên ở đây thì e cũng phải ngất lịm tại chỗ.

Tất cả những người có mặt đều không nhịn được mà rít lên một tiếng, cảm thấy sau gáy mình cũng đau nhói theo.

Sứ thần thấy công chúa thật đã ngất, thở phào một hơi, không dám ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến, chỉ vội vã quay sang Thái hậu Bắc Triều cầu xin: “Điện hạ chúng ta đã ngất rồi, hiện giờ cần được đưa về dịch quán nghỉ ngơi, xin…”

Vừa nói, ông ta vừa nghiến răng giậm chân, bế thốc Lý Nghiên lên, không ngoảnh đầu lại mà lao thẳng ra ngoài điện.

Thị vệ canh giữ ngoài cửa, tay cầm đao thật thương thật, thấy phía trên không có lệnh ngăn cản, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không nhịn được mà để lộ vẻ ngơ ngác.

Không phải chứ… thế này có phải quá mức nực cười không, nói ra chắc chẳng ai tin nổi…

Đừng nói là người khác, ngay cả Cố Thậm Vi nhìn thấy cũng chỉ biết cạn lời.

Đám người Tây Hạ không chỉ chạy mất dạng sạch sẽ, đến cả xác của kẻ giả mạo Lý Nghiên trên đất cũng bị chúng vội vàng khiêng đi.

Chỉ còn sót lại một vũng nước và vệt máu vừa nãy Lý Nghiên giả để lại…

Cố Thậm Vi bỗng nhớ đến lũ thích khách ngốc nghếch ở Tùng Mao Lĩnh trước kia, khóe miệng không nhịn được giật giật… Đây là gì vậy? Cả nước nắm tay nhau thành trò cười?

“Quả nhiên Đại Ung ta là nơi tàng long ngọa hổ, khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác!”

Đang nghĩ đến đây, nàng chợt nghe thấy tiếng tiểu hoàng đế trên cao thốt ra một câu tán thưởng.

Nàng quay đầu nhìn sang, tiểu hoàng đế đã đứng dậy. Nói ra thì nó có vài phần giống với Gia Luật Tầm, chỉ là vóc dáng gầy gò hơn. So với con rắn độc u ám kia, vị tiểu hoàng đế này lại giống món mứt đông qua mà Hàn Thời Yến thích ăn…

Chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy không có chút sát thương nào.

Dĩ nhiên, Cố Thậm Vi tuyệt đối không tin rằng kẻ có thể ngồi vững trên ngai vàng một nước lại thực sự là kẻ vô hại.

Xảy ra chuyện như vậy, yến tiệc tất nhiên không thể tiếp tục, tiểu hoàng đế chỉ nói thêm đôi câu với Hàn Thời Yến, rồi đoàn người cũng cáo lui.

Đợi đến khi đã lên xe ngựa quay về dịch quán, lúc này Ngô Giang mới như chợt bừng tỉnh, bỗng bật dậy khỏi chỗ, chỉ tay hết người này đến người kia, trước là Cố Thậm Vi, sau lại là Hàn Thời Yến, rồi lại chỉ vào mình, cuối cùng hung hăng vỗ lên đùi cái “bốp”!

“Hàn huynh, Cố thân sự… chẳng lẽ Quan gia đã sớm liệu trước được, rằng hễ chúng ta đặt chân đến đâu, nơi ấy tất sẽ long trời lở đất… nên cố tình sai ba người chúng ta đến thẳng sào huyệt địch, để bọn họ ngày ngày đưa tang sao?!”

Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến nhìn cái vẻ mặt “ta đã nhìn thấu thiên cơ” của Ngô Giang mà chỉ biết im lặng không nói nên lời.

Trước đó nàng còn nghĩ sai, tưởng đám người Tây Hạ hoang đường… giờ xem ra, rõ ràng là họ Ngô này mới là dòng dõi kế thừa cái hoang đường ấy.

“Liên quan gì đến ba chúng ta chứ? Bọn ta ngoan ngoãn lễ phép, đến cả miếng cơm cũng chưa kịp ăn, chỉ đứng nhìn lũ hề diễn trò thôi!”

Ngô Giang gãi đầu, lập tức bị câu nói của Cố Thậm Vi kéo chạy theo dòng suy nghĩ khác:  “Chứ còn gì nữa, đúng là quá trơ trẽn! Không được, ta phải gửi thư về cho Mã bá phụ, để ông biết hôm nay địch quốc lòi cái đuôi chuột ra thế nào. Mai mốt ra chiến trường mà mắng cho một trận, chưa biết chừng có thể xoay chuyển cục diện!”

“Chúng chạy thì nhanh thật đấy, nhưng cái cục nghẹn này họ Ngô ta nuốt không trôi. Hay đêm nay kiếm bao tải trùm đầu, đánh cho bọn chúng một trận tơi bời?”

Hàn Thời Yến nãy giờ vẫn im lặng, thấy Ngô Giang hăng hái như muốn lao ra ngoài thật, bèn lập tức cắt lời: “Tạm thời chưa cần để ý đến chúng. Cứ để chúng thở vài ngày.” Hàn Thời Yến vừa nói vừa liếc sang Cố Thậm Vi một cái.

Cố Thậm Vi khựng lại trong chốc lát, lập tức hiểu ra hàm ý trong mắt hắn.

Sắp tới nàng và Ngụy Trường Mệnh phải đến phủ Nam Vương trộm quốc tỷ, đang còn đau đầu không biết làm cách nào thoát thân sạch sẽ… Giờ thì tốt rồi, cái người gánh tội sẵn đây rồi!

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, huống chi bọn họ chẳng cần đến mười năm, chỉ vài ngày là đủ!

Hàn Thời Yến thấy nàng đã hiểu, khẽ cong khóe môi cười cười: “Hôm nay may nhờ Cố đại nhân mắt sáng như sao, mới có thể xoay chuyển cục diện.”

Cố Thậm Vi được khen, ho nhẹ một tiếng, ngẩng cao đầu, ra vẻ khiêm tốn mà khoát tay: “Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới.”

Hàn Thời Yến thấy dáng vẻ sinh động của nàng, khóe môi không nhịn được mà cong lên cao hơn nữa.

Ánh mắt hắn lóe lên: “Qua đêm nay, trong cung sẽ tạm thời lạnh nhạt với chúng ta vài ngày. Họ không gấp, nhưng chúng ta thì nóng ruột muốn hồi kinh… Vậy thì kế sách của Ngô Giang có thể triển khai được rồi, chúng ta có thể đại náo Vương Đô một phen… để cả Thái hậu và Hoàng đế đều chỉ mong ba người chúng ta cút đi càng sớm càng tốt…”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.