🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Kế sách của ta á?” Ngô Giang cảm thấy đầu mình như sôi lên.

Hắn khẽ hắng giọng, lại còn ra sức gật đầu một cái, hai tay chắp sau lưng, học theo điệu bộ đám nho sĩ dở hơi, cố tình hạ giọng cho trầm xuống một chút: “Đúng vậy, là kế của ta.”

Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến dở khóc dở cười, cái tên Ngô Giang này, đến trò giả vờ làm ra vẻ cũng học được rồi cơ đấy.

Nhưng mà cái “trầm ổn” của Ngô Giang chưa kéo dài được một khắc thì đã lộ nguyên hình, không kìm nổi hứng chí mà thốt lên: “Lúc trước ta định hỏi rồi, Cố thân nhân làm sao mà nhận ra được tên cung nữ đứng bên mới là công chúa thật?”

“Còn huynh nữa đấy, Hàn huynh. Huynh rõ ràng chẳng thấy bấm tay niệm quyết gì hết, thế nào lại đoán được triều đình sẽ ‘lạnh nhạt’ chúng ta mấy ngày?”

Ngô Giang vừa nói vừa gãi đầu, “Ta thì chỉ lo nghĩ đến chuyện nền đá trong cung của Bắc Triều vừa thô vừa xấu, nếu mà té dập mông một cái, mấy bộ áo lụa chẳng phải sẽ toạc ra ngay một lỗ à…”

“Đám tiểu thái giám trong cung ấy hả, ngày nào mà chẳng la toáng lên: không ổn rồi không ổn rồi, hoàng đế… lòi… mông… rồi!”

Đến đây, Ngô Giang còn giả giọng tiểu thái giám, bàn tay bắt thế lan hoa chỉ, eo thì uốn éo như thùng nước, giọng nói thì cố làm the thé khàn khàn!

Chỉ có điều do quanh năm theo quân, ngón tay hắn chẳng thon dài gì cho cam, trông chẳng giống chân gà mà y như móng heo.

“Còn khi Thái hậu khen Hàn đại nhân cái gì mà tài cao tám đấu, ta cố sống cố chết nhìn Hàn huynh. Gương mặt của Hàn ngự sử nhà ta ấy hả, đến cả Phan An cũng phải gọi là ca ca, sao có thể dùng từ ‘bình thường vô vị’ để hình dung chứ, bình thường vô vị chịu sao nổi chứ?!”

“Về sau mới biết, hóa ra cái vị ‘Hàn đại nhân’ mà Thái hậu khen là một người khác, đó là đại nội tổng quản hay triều thần, hay là cái thứ gì đó chẳng rõ ràng…”

Ngô Giang nói chuyện như bắn liên thanh, từ ngữ tuôn ra tựa mưa rào mùa hạ, dày đặc đến mức muốn chêm vào một câu cũng không tìm được kẽ hở.

Cố Thậm Vi vừa nghe vừa liếc nhìn cái cổ của Ngô Giang, thầm nghĩ: thằng nhóc này đúng là không cần mạng nữa rồi. Ngay cả nàng cũng chỉ dám phê bình trong bụng, thế mà hắn lại dám mạnh miệng như vậy, không sợ bị Chu Hoàn đại nhân dùng tơ lụa siết đứt cổ à?

“Ta thì cũng chẳng có gì ghê gớm lắm. Sau khi xác định người chết không phải công chúa thật, ta lập tức nghi ngờ tỳ nữ lên tiếng bên cạnh. Rõ ràng chỉ là một cung nữ, vậy mà lại nói được giọng quan thoại Đại Ung vô cùng lưu loát.”

“Hơn nữa, ngón tay nàng ta trắng trẻo mảnh mai, so với tất cả những người còn lại thì rõ ràng là kẻ được nuông chiều nhất. Khi đó ta liền đánh cược một phen, không ngờ lại trúng.”

Bảo sao người ta nói tay là gương mặt thứ hai của con người.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Thậm Vi bất giác dừng lại trên tay Hàn Thời Yến. Ngón tay hắn thon dài, sạch sẽ, đầu ngón trỏ và ngón giữa tay phải có vết chai mỏng, mu ngón áp út cũng có vết chai, đó là dấu tích luyện thư pháp khổ công bao năm của hắn.

Còn tay của công chúa giả làm cung nữ kia, chỉ cần nhìn là biết dạng tiểu thư chưa từng động tay vào việc gì mới dưỡng ra được.

Trước đó nàng vốn không chú ý những điều này, dẫu sao thì một công chúa Tây Hạ cũng chẳng đáng để nàng để tâm.

Phải đến khi Lý Nghiên giả chết rồi, nàng mới bắt đầu nhìn kỹ lại những chi tiết ấy. Nhưng mấy thứ này thì không cần nói với Ngô Giang làm gì.

Dù hắn có hơi cẩu thả, suy nghĩ không chu đáo, nhưng tuyệt không phải là kẻ ngu dốt!

Cố Thậm Vi nhìn hắn, trong lòng không khỏi có chút chua xót.

Sự khoa trương lố bịch, giả khùng giả điên của Ngô Giang chẳng qua cũng chỉ là muốn thể hiện rõ lập trường với Hoàng đế, mong giữ được bình an cho gia quyến của hắn và Mã Hồng Anh thôi.

Bên cạnh, Hàn Thời Yến chú ý thấy tâm trạng Cố Thậm Vi bỗng nhiên trầm xuống, liền khẽ nhíu mày, trừng mắt liếc Ngô Giang một cái: “Ngồi xuống đi, la hét cái gì chứ? Không cần bấm quyết ta cũng đoán được, đổi lại là ta ngồi trên vị trí đó, e rằng cũng sẽ làm vậy thôi.”

“Bắc Triều muốn nhân cơ hội hòa đàm để đòi cắt đất từ chúng ta, Thái hậu lại dung túng Tây Hạ làm càn, chẳng qua là muốn chúng ta lo lắng rằng Bắc Triều sẽ sớm bắt tay với Tây Hạ, sau đó hai mặt giáp công, cùng nhau chia cắt Đại Ung.”

“Sau chuyện hôm nay, sứ đoàn Tây Hạ xem như câm miệng hoàn toàn rồi. Ngày mai dù có thể vào ở trạm dịch, sứ giả cùng công chúa Lý Nghiên cũng sẽ giả bệnh không ra mặt. Lát nữa chúng ta sẽ lập tức lan truyền rộng khắp chuyện xảy ra trong cung đêm nay, như vậy mà nói, chỉ riêng vì giữ thể diện, Bắc Triều và Tây Hạ cũng khó lòng mà liên thủ được.”

Ngô Giang lập tức hiểu ra: “Lan tin đồn đúng không! Cái này ta rành lắm, cứ để ta lo!”

Vừa nói, hắn vừa cười hề hề, chỉ vào cái lưỡi của mình: “Ta không tin cùng là người, chỉ khác vùng khác nước một chút thì lại không thích nghe chuyện hậu cung cung đình nữa à?”

Khóe môi Cố Thậm Vi giật giật, cũng đúng, trên đời này làm gì có ai không thích hóng chuyện náo nhiệt chứ!

“Nay chúng ta rõ ràng đã chiếm thế thượng phong trong đại điện, nếu chọn lúc này để đàm phán thì nhất định khí thế ngút trời. Nếu là ta bọn họ, ta sẽ vừa tăng quân biên cương, vừa phớt lờ chúng ta, để mặc ta sốt ruột, tự rơi vào thế yếu… rồi mới ngồi vào bàn đàm phán.”

Trị quốc cũng như trị người, đạo lý bên trong đều giống nhau cả.

Cố Thậm Vi và Ngô Giang nghiêm túc lắng nghe, không kìm được mà gật đầu tán đồng. Ánh mắt nàng khẽ động, nhìn sang Hàn Thời Yến nói: “Sự việc không nên chậm trễ, còn chờ gì nữa? Trời tối gió lớn thế này, chẳng phải là lúc hành động tốt nhất hay sao? Đêm nay chúng ta phá cho một trận long trời lở đất!”

Nói đoạn, nàng thò đầu ra ngoài nhìn.

Trạm dịch cách hoàng cung không xa, lúc này đã sắp đến nơi.

Cố Thậm Vi nghĩ ngợi, đưa tay xoa cằm: “Lát nữa chúng ta về trạm dịch trước, chia làm ba đường. Ngô Giang, ngươi phụ trách lan truyền lời đồn, tiện thể dò xem có chỗ nào có thể ra tay. Hàn đại nhân chuẩn bị sẵn cho chuyện đàm phán. Còn ta sẽ ra ngoài một chuyến rồi quay lại ngay.”

Hàn Thời Yến hơi trầm ngâm một lúc rồi gật đầu với Cố Thậm Vi: “Cố thân sự đi đường cẩn thận.”

Bọn họ vốn không quen thuộc gì với kinh thành Bắc Triều, muốn gây rối cũng chẳng biết nên ra tay từ đâu. Cố Thậm Vi e rằng muốn ra ngoài tìm hiểu chút tình hình. Nhưng hắn lại không có võ công hộ thân, khó mà đi cùng nàng được.

Nghĩ tới đây, Hàn Thời Yến lần đầu tiên cảm thấy hối hận vì trước kia từng khinh thường võ học.

Võ phu thì sao chứ? Có lúc một quả đấm còn hữu dụng hơn cả nửa ngày thao thao bất tuyệt!

Đang nghĩ thế, hắn chợt thấy Cố Thậm Vi như một con dơi đen, trong chớp mắt đã biến mất vào bóng đêm.

Trong không khí hoàng đô vẫn phảng phất mùi thịt dê nướng, nhưng Cố Thậm Vi không dừng lại chút nào, lao thẳng về phía phủ Nam đại vương. Nàng không lại gần quá, mà chỉ lướt một vòng như cưỡi ngựa trên nóc mấy dãy nhà phía ngoài.

Đảo mắt nhìn quanh, nàng phát hiện ra một tiểu viện trông hệt như loại nhà ở biên thành, không chần chừ, nàng khẽ nhảy vào trong.

Cố Thậm Vi nín thở, đi lại như vào chỗ không người, vô cùng quen tay quen chân bước vào nhà, quả nhiên liền thấy khuôn mặt “bình thường không thể bình thường hơn” của Chu Hoàn.

Chu Hoàn thấy mắt nàng lấp lánh sáng, liền cảnh giác lùi lại một bước: “Nói trước nhé, ta không mang nhuyễn giáp theo đâu. Dù ngươi có l*t s*ch ta cũng chẳng lấy được thứ ngươi muốn.”

Cố Thậm Vi cười hề hề, xua tay lia lịa: “Sao thế được? Ta sao có thể có cái ý nghĩ mạo phạm tiền bối như vậy chứ! Ta và Ngụy Trường Mệnh, mỗi người chỉ biết ôm một chân của đệ nhất mỹ nhân mà khóc lóc van xin nhuyễn giáp thôi!”

Nói đoạn, nàng nghiêm mặt hỏi han: “Đại nhân ra mặt lúc này, có gây nghi ngờ gì không?”

Chu Hoàn trừng mắt nhìn nàng một cái: “Ta đoán ra thể nào ngươi cũng tìm đến đây, ta mà không tới, thì sau này ngươi với Ngụy Trường Mệnh về Biện Kinh lại chẳng biết đơm đặt ta thành cái dạng gì. Thu lại mấy cái tâm tư lắt léo của các ngươi đi, ta đến đây chẳng qua cũng chỉ làm nghề cũ thôi.”

“Không phải nam sủng của Thái hậu, cũng chẳng phải thái giám. Có lẽ là mệnh số cả. Loại người như ta, đi đến đâu cũng bị người quyền cao chức trọng nhìn trúng, từ giữa muôn người bị lôi ra, thu nhận làm… chó săn!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.