Hàn Thời Yến vừa định gật đầu, lại cảm thấy một luồng ấm áp truyền tới từ bàn tay, ngay sau đó là một lực kéo cực mạnh ập đến, khiến hắn suýt nữa bị nhấc bổng cả người khỏi mặt đất.
Chẳng lẽ Cố Thậm Vi định biến hắn thành diều mà thả lên trời sao!
Sắc mặt Hàn Thời Yến không thay đổi, buông lỏng thân thể, cứ thế để mặc nàng kéo đi. Hắn chỉ lặng lẽ quan sát, quan sát Cố Thậm Vi dắt theo hắn như một trận gió, lặng lẽ xuyên qua đám đông mà không vướng một cánh lá.
Ngay bên cạnh, Ngô Giang vác đao lớn, giơ cánh tay rắn chắc ra sức đẩy đám người chen chúc ra hai bên.
“Cố thân nhân, Thời Yến huynh, không xong rồi! Cổng phủ bị người ta chặn kín, xe ngựa ở cửa sợ là xoay chuyển không nổi nữa!”
Thân hình Ngô Giang cao lớn, giữa đám đông chẳng khác gì hạc đứng giữa bầy gà.
Nam Vương Tiêu Định, Nhị công chúa và vị tiểu lang quân xinh đẹp của nàng đều đã vào cung giúp vua dẹp loạn, khách khứa tự nhiên ai nấy tản ra, ùn ùn kéo về phía cổng lớn.
Chuyện tạo phản lần này không rõ quy mô đến đâu, tình hình bên ngoài rốt cuộc thế nào cũng chẳng ai hay, chỉ biết ai nấy đều nóng lòng muốn lập tức trở về nhà. Mới chỉ trong chốc lát mà cánh cổng son đỏ lắc lư muốn sập, chen thêm vài người nữa e rằng sẽ vỡ tung ngay tức khắc.
Nghe xong lời Ngô Giang, Cố Thậm Vi lập tức kéo mạnh Hàn Thời Yến một cái, hạ giọng nói: “Trèo tường!”
May mắn là trước đó bọn họ đã chia quân làm hai ngả, để Tôn tướng quân cùng Triệu Cẩn dẫn người rời thành trước, bọn họ hoàn thành nhiệm vụ rồi sẽ đi hợp lại.
Lúc này trong phủ Nam Vương, chỉ còn một mình Hàn Thời Yến là văn nhân yếu ớt tay trói gà không chặt.
Nghe đến hai chữ “trèo tường”, Hàn Thời Yến lập tức nhắm chặt mắt. Quả nhiên chưa dứt lời, Cố đại nhân xưa nay không biết chữ “dây dưa lề mề” viết thế nào đã thả ngay “con diều” là hắn bay vút lên trời, rồi kéo theo vun vút như tên rời cung.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy một tiếng huýt gió vang lên, tiếp đó là cảm giác đang rơi xuống. Cố Thậm Vi buông tay hắn ra giữa không trung.
Hàn Thời Yến kinh sợ mở choàng mắt, lại Cố Thậm Vi khẽ lật người giữa không, đưa tay ra vòng lấy eo hắn, rồi xoay người một cái, mạnh mẽ quăng hắn lên lưng một con ngựa tía đã chuẩn bị sẵn để tiếp ứng.
Hàn Thời Yến thề rằng, vừa rồi con ngựa tía đó chắc chắn đã lườm hắn một cái, rồi lộ ra vẻ mặt… hết sức ghét bỏ.
“Trường Quan đã đánh xe ngựa tới, lát nữa chờ thời cơ thích hợp ta sẽ đưa ngươi lên. Giờ thì không cách nào dừng lại được! Ngươi sao thế kia, như thể bị sét đánh trúng vậy? Hàn đại nhân chẳng lẽ ngươi hồi hộp à? Không sao đâu, có ta ở đây mà! Ai dám động vào ngươi chứ!”
Trên ngựa gió lớn, giọng nói của Cố Thậm Vi có chút mơ hồ như vang vọng qua tai.
Nghe đến câu “có ta ở đây mà”, vành tai Hàn Thời Yến bất giác nóng lên, cảm thấy lòng bàn tay và phần eo nơi vừa bị ôm qua đều nóng rát như thiêu.
“Ta cũng sẽ bảo vệ nàng.” Hàn Thời Yến nói nhẹ nhàng.
Giọng hắn rất khẽ, Cố Thậm Vi ở phía trước nghe không rõ, quay đầu hỏi lại: “Gì cơ? Haha, ngươi phải quen đi thôi! Có mấy người bọn ta bên cạnh, cuộc đời mỗi ngày đều là cửa ải khó qua, hết ải này tới ải khác, cửa nào cũng khó hơn cửa nào, những chuyện mất mạng còn ở phía sau kia!”
Hàn Thời Yến nghẹn lời, chỉ biết bật cười khổ.
Sự an ủi của Cố Thậm Vi quả là khác người, khiến người ta vừa sục sôi máu nóng, lại vừa cảm thấy nản lòng chết tâm.
Thấy Hàn Thời Yến không lên tiếng nữa, Cố Thậm Vi cũng im lặng. Càng đến gần cổng thành, tốc độ ngựa chạy càng chậm lại.
Tiếng nổ long trời từ phía hoàng cung lúc trước, gần như cả Vương Đô đều nghe thấy, ngay cả dân thường cũng đoán được có chuyện động trời đã xảy ra!
Giờ này, phố xá đã hỗn loạn một mảnh, có người cuống cuồng chạy về nhà, có người vác bao hành lý chen ra cổng thành, lại có từng đội binh mã không rõ phe nào đi ngang qua.
Đường đá xanh vương vãi rau quả rơi nát, cờ rượu dẫm bẩn tả tơi. Trước tiệm canh dê, nguyên con dê còn nhỏ máu treo ở cửa lúc nãy để dẫn khách, giờ chẳng rõ là bị chủ quán thu vào hay bị kẻ nào thừa loạn mà trộm đi rồi.
Trong Vương Đô, những kẻ từng ẩu đả ngoài phố, những người đàn hát múa ca, kể chuyện rong… đều biến mất không còn một bóng, chỉ còn lại những con người hoảng loạn đến tột độ.
Cố Thậm Vi nhìn thế, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Nàng bỗng dưng hiểu được vì sao một thiếu niên tướng quân từng mất đồng đội như Ngô Giang, khi thả đèn Khổng Minh, điều cầu khấn không phải là “trăm trận trăm thắng”, mà là “thiên hạ thái bình”.
Chiến tranh, thứ này quá mức nặng nề, với bất kỳ quốc gia nào mà nói, đều chẳng khác nào địa ngục nhân gian có thể nhìn thấy trước mắt.
Nàng nghĩ mãi, cảm thấy dường như mình đã hiểu ra điều gì đó, nhưng lại giống như chẳng hiểu gì cả.
Cứ thế một đường thẳng hướng về phương Nam…
Cố Thậm Vi ghì chặt dây cương, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Cách cổng thành vẫn còn một quãng, vậy mà lúc này đã chen chúc đến mức nước cũng không lọt nổi, xe ngựa phía trước hoàn toàn không thể tiến thêm bước nào.
“Lão bá, phía trước thế nào rồi?” Ngô Giang từ nhỏ sống ở Bắc Quan, nói quan thoại phương Bắc rất trôi chảy. Lúc này nhón chân, rướn cổ lên, kéo tay một lão bá đứng phía trước hỏi.
Lão bá ấy vai gánh đòn gánh, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Cổng thành đóng rồi, không ra được nữa. Quân gia trấn thủ nói, nếu mở cổng thì sợ kẻ xấu lợi dụng mà xông vào, nên nhất quyết không chịu mở.”
“Lão hán ta vốn đến thành bán rau, giờ không về được thì biết làm sao đây? Trong thành thì rối như canh hẹ, ngay cả chỗ tránh nạn cũng chẳng có mà dừng.”
Cố Thậm Vi nghe xong, liếc mắt nhìn Hàn Thời Yến, trong ánh mắt cả hai đều lộ vẻ nghiêm trọng.
Nàng còn đang định mở miệng thì bất ngờ bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía bọn họ.
Người đó mặc một thân y phục xám nhạt đơn sơ, đầu đội nón rộng vành, dáng đi nhẹ nhàng như quỷ mị, liếc một cái là nhận ra ngay chính là Ngụy Trường Mệnh.
Tim Cố Thậm Vi đập lỡ một nhịp, quả nhiên lập tức nhảy xuống ngựa, cùng Hàn Thời Yến lên xe ngựa.
Bọn họ vừa lên, Ngụy Trường Mệnh cũng nhảy lên theo.
“Sao ngươi còn chưa rời khỏi thành?” Cố Thậm Vi kinh ngạc hỏi, sắc mặt có phần sa sầm.
Sau khi nàng và Ngụy Trường Mệnh lấy được quốc tỷ, đã chia quân làm hai. Ngụy Trường Mệnh mang quốc tỷ ra khỏi thành, còn nàng thì quay lại bữa tiệc cưới. Ngụy Trường Mệnh là thích khách, khinh công cao cường, còn đi trước bọn họ một bước, sao tới giờ còn ở trong Vương Đô?
Ngụy Trường Mệnh lắc đầu, hạ giọng nói: “Lúc ta tới, cổng thành đã đóng rồi.”
Ánh mắt Hàn Thời Yến khẽ động: “Là đóng trước khi có tiếng nổ lớn trong cung, hay sau đó? Đám lính canh cổng, có phải là người của tiểu hoàng đế không?”
Ngụy Trường Mệnh lại lắc đầu: “Ta cũng không rõ là người của tiểu hoàng đế hay phản quân. Đều mặc giáp trụ Bắc Triều, hoàn toàn không phân biệt được. Có người định xông ra ngoài, lập tức bị chém giết không cần lý do.”
“Cổng thành… là đóng từ trước khi có tiếng nổ lớn.”
Hàn Thời Yến trầm ngâm chốc lát, nhìn sang Cố Thậm Vi: “Nếu hiện tại người canh cổng là thuộc hạ của tiểu hoàng đế, vậy có thể thấy bọn họ đã chuẩn bị từ trước cho cuộc phản loạn hôm nay, Tần Việt vương rất nhanh sẽ sụp đổ.”
“Còn nếu kẻ canh giữ hiện giờ là phản quân, vậy sợ rằng toàn bộ Vương Đô sắp chìm trong hỗn loạn, không chỉ Vương Đô, cả Bắc Triều cũng sẽ loạn một trận. Cho dù chúng ta có ra khỏi thành, trên đường đi e rằng sẽ gặp phải cướp bóc, đốt phá, giết chóc.”
Ngụy Trường Mệnh chớp mắt một cái, không kìm được mà bắt đầu thấy sốt ruột.
“Nhưng Trương đại nhân vẫn đang chờ chúng ta… Đúng rồi, ta đã liên lạc được với đoàn sứ giả, Triệu Cẩn và Phương Lạp đang đợi ngay gần cổng thành!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.