🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vừa lúc Cố Thậm Vi đang định mở miệng hỏi, lại cảm thấy xe ngựa bất chợt rung lên, lắc lư đi về phía trước mấy bước.

Nàng vén rèm lên, trông thấy lão bá gánh đòn gánh kia, chân đi dép cỏ, đang sải bước chen lên phía trước. Đòn gánh vừa động một cái, đập thẳng vào vai một hán tử lực lưỡng bên cạnh. Hán tử kia trợn mắt trừng trừng, chỉ vào mũi lão bá mà mắng chửi ầm lên.

Người phía trước nghe thấy tiếng chửi bới chói tai, ai nấy cũng trở nên bực bội không thôi.

“Chó sủa cái gì đó? Không thấy cửa bên đã mở à? Ai mà gây chuyện khiến lão tử không ra được khỏi thành, lão tử chém chết hắn!”

Cửa thành mở rồi sao? Cố Thậm Vi lắng tai nghe, liền chui ra khỏi xe ngựa. Nàng khẽ nhún người một cái, trực tiếp đứng lên nóc xe. Từ đây nhìn về phía cổng thành đằng trước, quả nhiên đại môn vẫn đóng chặt, nhưng lại có một cánh cửa nhỏ bên hông được mở ra.

Đội ngũ bắt đầu chầm chậm nhích lên. Đám binh lính canh giữ cửa nhỏ hô to, lần lượt kiểm tra từng người muốn ra khỏi thành.

Cố Thậm Vi trầm ngâm quan sát một lúc, lại bất ngờ phát hiện không xa phía trước có một lá cờ hình bụi gai đang tung bay.

Khi họ đến phủ Nam Vương dự yến, từng nhìn thấy đoàn thương đội của phu nhân Vương ngự sử chuẩn bị xuất thành, sao giờ phút này bọn họ cũng bị kẹt lại ở đây?

Trong lòng Cố Thậm Vi đã có tính toán. Nàng nhảy xuống từ nóc xe, lại chui vào trong xe ngựa. Nàng chớp chớp mắt nhìn về phía Ngụy Trường Mệnh, nói:

“Phía trước có người kiểm tra, không phải muốn ra khỏi thành là ra được đâu. Đồ trên người chúng ta e là không chịu nổi việc bị lục soát.”

“Triệu Cẩn liên lạc với Phương Lạp thế nào? Có phải họ phát hiện một cái hố chó, chỉ có thể chuyền đồ qua đó, người thì không chui qua được đúng không?”

Ngụy Trường Mệnh trừng to mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

Hắn giơ tay chỉ vào mặt Cố Thậm Vi, lắp bắp nói: “Cố thân sự, chẳng lẽ ngươi là Huyền nữ chuyển thế? Sao giống như chuyện gì cũng nhìn thấu vậy?”

Ngụy Trường Mệnh nói xong lại gãi đầu: “Không đúng không đúng! Trương đại nhân và Lý Tam Tư cũng như vậy, chắc là khi mẫu thân sinh ra ta, quên không mang theo não rồi!”

“Khi ta đến nơi, cửa thành đã đóng.”

“Có một con chó đen đi qua đi lại ở cổng thành. Nó nhìn thấy ta thì ngoạm lấy ống quần, giống như đang gọi ta vậy. Ta đi theo nó, phát hiện Phương Lạp đang nằm bò dưới cái hố chó kia.”

“Mặt hắn to thật đấy! Cái hố chó còn chẳng chứa nổi hắn! Mắt thì trắng dã, vừa mở miệng ra đã nói giọng Quan Trung, suýt chút nữa làm ta sợ chết khiếp. Phương Lạp nói sau khi phát hiện cửa thành đóng, bọn họ biết trong thành có biến.”

“Triệu Cẩn đã sắp xếp Tôn tướng quân dẫn đoàn xe đi trước, hắn thì đi thương lượng với quan binh canh thành. Còn Phương Lạp thì tìm cách gửi tin cho chúng ta.”

Ngụy Trường Mệnh vừa nói đến đây, mắt bỗng sáng rực lên: “Cố đại nhân, phía trước có người kiểm tra đúng không? Vậy chúng ta có thể gửi đồ qua hố chó cho Phương Lạp trước, sau đó tay không đi qua cửa, chẳng phải tuyệt diệu sao?”

Cố Thậm Vi cong khóe môi, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Ngụy Trường Mệnh: “Kế này hay lắm! Ai nói ngươi ngu ngốc cơ chứ?”

Ngụy Trường Mệnh vừa nghe xong thì cười hì hì… Hắn còn định tự khen vài câu, thì thấy Cố Thậm Vi vươn tay như tia chớp, giật phắt chiếc đấu lạp trên lưng hắn xuống, rồi bốp một tiếng, gõ thẳng lên trán hắn.

“Kẻ nói ngươi ngu ngốc kia đúng là tri kỷ! Có con mắt tinh đời biết nhìn heo mà!”

Cố Thậm Vi bực bội trừng mắt nhìn Ngụy Trường Mệnh: “Nghe kỹ đây, giữa Phương Lạp và Triệu Cẩn, ít nhất có một người chính là kẻ phản bội ẩn trong đội ngũ chúng ta.”

Con ngươi của Ngụy Trường Mệnh lập tức co rút dữ dội, hắn bật dậy soạt một tiếng, đầu đập ngay vào nóc xe ngựa, đau đến nhe răng trợn mắt.

“Sát thủ Cấp Thiên? Cái tên Triệu Cẩn tay trói gà không chặt, từng bị người ta đánh bất tỉnh trong nhà xí ấy à?! Còn cái tên Phương Lạp trông cứ như bị đè dưới núi than đen năm trăm năm, rồi lại bị hun thành thịt xông khói ấy?!”

Lửa giận trong mắt Ngụy Trường Mệnh bùng cháy dữ dội.

“Cũng là sát thủ như nhau, vậy mà ta lại không nhìn ra chút nào! Bảo sao Trương đại nhân sắp xếp chuyện gì cũng không nói với ta! Nhưng tại sao lại nói như vậy?”

Cố Thậm Vi nhướng mày, nàng vén một khe nhỏ ở rèm xe ngựa, nhìn về phía trước.

“Có lẽ là vì… bọn họ quá nóng vội rồi.”

Mặc dù ngoài xe ngựa là biển người chen chúc, nhưng đội ngũ chuẩn bị xuất thành lại di chuyển nhanh hơn so với dự liệu.

Cố Thậm Vi cưỡi trên lưng con ngựa đỏ sẫm, phóng mắt nhìn ra phía trước, lúc này đội xe đang chuẩn bị xuất thành chính là đoàn thương đội của Vương phu nhân.

“Chúng ta phải kiểm tra hàng! Trên xe ngựa chở thứ gì đó?” Một tên lính canh cổng thành đột nhiên quát lớn.

Nữ tử dẫn đầu thương đội không chút hoảng hốt, thong dong tiến lên, thò tay vào túi áo, móc ra một thỏi vàng liền nhét vào tay viên quan binh kia. Tên lính kia sững người, cúi đầu nhìn kỹ, thấy đó không phải bạc trắng mà là vàng ròng, hai mắt lập tức sáng rực còn hơn ánh nắng chính ngọ!

Hắn vừa định nhét vàng vào ngực áo thì dường như chợt nhớ ra điều gì đó, lại trừng mắt quát lớn: “Đừng tưởng mấy người…”

Lời còn chưa dứt, nữ tử kia khẽ mỉm cười, lại thò tay vào túi áo, lần này móc ra một lệnh bài hình thoi nhỏ.

Tên đội trưởng canh thành sững sờ. Hắn không chần chừ thêm nữa, vung tay ra hiệu cho đoàn thương đội đang phấp phới lá cờ gai góc được rời thành.

Lão bá gánh đòn gánh phía trước thuận lợi ra ngoài thành, kế tiếp chính là đến lượt bọn họ…

“Người ngồi trong xe ngựa là sứ thần Đại Ung…” Cố Thậm Vi xuống ngựa, dò xét lên tiếng.

Tên lính canh thành nghe vậy, sắc mặt lập tức sa sầm: “Xin lỗi, thời điểm đặc biệt, đừng nói là sứ thần Đại Ung, dù có là Hoàng đế Đại Ung đi nữa, nếu cần kiểm tra thì vẫn phải kiểm tra! Tất cả xuống xe… Nếu không có vấn đề gì thì các người sợ gì mà không để kiểm tra!”

“Biết đâu trong các ngươi có gián điệp trà trộn, định mang hổ phù ra ngoài điều binh cứu viện thì sao?”

Cố Thậm Vi liếc nhìn Ngô Giang ở bên cạnh. Ngô Giang cười hì hì, để lộ hàm răng trắng bóng, cũng học theo dáng vẻ của nữ tử thương đội ban nãy, lấy ra một thỏi vàng to, nhét vào tay tên lính kia.

Tên lính thoáng sững lại, nhưng rồi lập tức đổi sắc mặt, gầm lên: “Ngươi định làm gì? Ngươi tưởng ta là loại tham tiền sao?”

Ngô Giang cười gượng… Ngươi không phải tham tiền à? Khi nãy ngươi nhận thỏi vàng trước bao nhiêu con mắt đang nhìn đấy, tưởng không ai thấy chắc?

Hắn còn định lên tiếng, nhưng thấy Cố Thậm Vi lắc đầu với mình, bèn dứt khoát lùi sang một bên, đứng đó ung dung chờ đợi…

Tên lính kia không chút khách khí vén rèm xe lên, vừa liếc mắt liền trông thấy trong xe có một chiếc rương báu. Hắn giơ kiếm dài trong tay chỉ thẳng vào rương: “Cái kia là gì? Mở ra xem!”

Nói xong, thấy Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến không có ý định động đậy, hắn liền giơ cao trường kiếm, dữ tợn muốn ra tay.

Ngay trong khoảnh khắc kiếm hắn giơ lên, đột nhiên một thanh kiếm dài không biết từ đâu phóng ra, xoẹt một tiếng xuyên thẳng qua người hắn!

Tên lính kia mắt trợn trừng, ngã phịch một tiếng về phía sau, chết không kịp ngáp!

Ngay lúc ấy, một tiếng hô vang lên: “Có quân đội tới! Từ trong cung ra! Sắp đánh nhau rồi!”

Tiếng hét này vừa vang lên, dòng người đang chen chúc chờ xuất thành trước cổng lập tức hỗn loạn!

Cố Thậm Vi liếc mắt nhìn Ngô Giang, cả hai không chút do dự lập tức nhảy lên xe ngựa, phóng thẳng về phía cửa nhỏ bên thành!

Có bọn họ dẫn đầu, những người xếp hàng phía sau như tìm được lối thoát, ào ào chen chúc lao về phía cổng thành…

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.