Cố Thậm Vi thúc ngựa tiến lên, vừa đi được mấy bước thì như có linh cảm, quay đầu nhìn lại, thấy trên con đường chính thẳng tắp, một người cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, tay cầm vương kỳ, dẫn quân từ xa tiến tới.
Khuôn mặt hắn vẫn là dáng vẻ tầm thường như xưa.
Ngàn quân vạn mã phía sau, từ tư thế đến hành động, thậm chí gương mặt sau lớp mũ giáp, đều giống hắn như đúc.
Giáp đen dưới ánh mặt trời càng hiện ra vẻ nghiêm nghị lạnh lùng. Nhìn hắn, Cố Thậm Vi bỗng dưng nhớ tới cái xác khô “Chu Hoàn” mãi mãi bị giam ở trong bảo khố tăm tối kia. Lệnh bài của Hoàng Thành tư từng dính đầy máu và nước mắt, là số mệnh được truyền thừa qua từng thế hệ.
Vẻ mặt Chu Hoàn không chút biểu cảm, tay cầm vương kỳ chỉ thẳng về phía thành lầu… Đại quân tựa như thủy triều vỡ đê, ùn ùn kéo về cổng thành.
Cố Thậm Vi nhìn thấy, trong lòng đột nhiên thoáng chấn động.
Nàng đột ngột quay người lại, rút thanh trường kiếm ở thắt lưng, con tuấn mã đỏ sậm hí vang một tiếng, lập tức tung vó nhảy vọt lên không.
Cố Thậm Vi cúi đầu nhìn xuống, trước cổng thành có một sợi dây chăng ngang, chính là loại dây chặn ngựa đã được giăng sẵn.
Trước cổng đã chật cứng người. Lão bá gánh đòn gánh đứng trước nàng nghe tiếng ngựa hí liền quay đầu lại, lập tức sợ đến mềm cả tay chân, ngồi phệt xuống đất, mặt mày tái mét. Móng ngựa đang lao xuống, chỉ còn một nhịp thở nữa là giẫm nát!
Chỉ cần hai vó kia giẫm xuống, lão bá kia chắc chắn bỏ mạng!
Cố Thậm Vi không hề do dự, một chân móc vào cổ ngựa, cả người nghiêng hẳn sang phía trước bên phải, trong khoảnh khắc móng ngựa sắp chạm đất, nàng đã nhanh tay kéo lão bá khỏi mặt đất, quăng luôn lên tay ôm lấy!
Lão bá cảm thấy trời đất quay cuồng, hét lên một tiếng “ôi trời ơi”, hai mắt trắng dã suýt nữa thì ngất luôn tại chỗ.
Còn chưa kịp thở, lại nghe thấy từ trên đầu có tiếng quát: “Tiếp lấy này!”
Tiếp đó, thiếu nữ cưỡi con tuấn mã đỏ sậm kia như đang ném cầu thêu, trực tiếp ném ông ra ngoài. Lão bá sợ đến hồn phi phách tán, mở choàng mắt, trông thấy một gương mặt đầy khó chịu.
Người này không phải tên đại hán vừa mới quát mắng lão khi nãy ư?
“Nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn nữa là ta móc mắt ngươi đấy, còn không mau trèo xuống khỏi người ta? Nếu không phải nữ nhân hung ác kia nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống, ta đã chẳng thèm ôm ngươi! Chạy nhanh lên! Ngươi muốn bị chém chết à?”
Lão bá còn chưa hoàn hồn, theo ánh mắt của đại hán nhìn sang, thấy một lưỡi dao sắc lạnh đang phóng thẳng về phía cái cổ trắng nõn của cô nương áo đỏ, chính là người vừa cứu lão. Lão không chịu nổi nữa, hai mắt trợn trắng, lăn đùng ra bất tỉnh!
Đại hán thấy lão không động đậy, cúi đầu chửi thề một tiếng, vác lão lên vai như khiêng một bao gạo, theo dòng người mà chạy trối chết ra ngoài.
“Bọn các ngươi thật đúng là nóng vội, vừa ra khỏi cổng thành đã động thủ rồi. Là nhận được tảng đá lớn ta gửi tới nên không vui à?”
Cố Thậm Vi vừa nói, khóe mắt liếc nhẹ, trong lòng lập tức tính toán.
Ngoài sát thủ Cấp Thiên mang mặt nạ chim sẻ đang đứng trước mặt, thì còn có mười một tên bịt mặt khác đang bao vây quanh họ.
Mà trong đội của bọn nàng, chỉ có Ngô Giang, Ngụy Trường Mệnh, An Tuệ, Trường Quan và nàng, tổng cộng năm người có khả năng chiến đấu. Trường Quan cần bảo vệ Hàn Thời Yến, vậy chỉ có thể rảnh tay bốn người.
Bốn đấu mười hai.
Cổng thành lúc này hỗn loạn vô cùng, nếu giao chiến tại đây, ắt sẽ bị vướng tay vướng chân! Chỉ sơ sẩy một chút là sẽ làm thương tổn người vô tội, hơn nữa còn ở thế bị động, ai biết được trong đám đông này có giấu tên thứ mười ba đang ẩn thân dùng ám tiễn bắn lén hay không!
Cố Thậm Vi nghĩ đến đây, lật người tránh thoát lưỡi dao kề sát cổ, nàng như một con đại bàng tung cánh, thuận tay phản kích một kiếm, trực tiếp đâm xuyên ngực kẻ áo đen che mặt phía sau. Tên kia đang giơ kiếm, toan hướng mũi nhọn về phía xe ngựa của Hàn Thời Yến, lại chẳng ngờ từ giữa không trung lại có một kiếm lao đến.
“Cố thân sự, để ta!” Ngụy Trường Mệnh vừa nói vừa lách người xông lên, tiếp lấy thanh đoản đao kia một cách dứt khoát.
Khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, Cố Thậm Vi trao cho Ngụy Trường Mệnh một ánh mắt, y khẽ gật đầu, xiết chặt chiếc nón tre sau lưng, tựa cơn gió lướt qua đầu những người đang hoảng loạn bỏ chạy phía trước, lao thẳng về phía trước!
Tên đeo mặt nạ chim sẻ chưa kịp tung ra chiêu thứ hai, đã thấy đối thủ bỏ chạy xa đến ba trượng.
Cả người hắn hơi khựng lại, hồi tưởng lại động tác của Ngụy Trường Mệnh, ngẩn người trong chốc lát rồi quay người đuổi theo.
Khốn kiếp! Giờ người học võ đều không còn nói lý nữa à? Động một chút là thi triển “tam thập lục kế, chuồn là thượng sách” sao?!
Cố Thậm Vi thấy vậy, vỗ đầu con tuấn mã đỏ sậm, quát: “Xem ra phải trông cậy vào ngươi rồi!”
Lời vừa dứt, từ trong xe ngựa truyền ra tiếng của Hàn Thời Yến: “Trường Quan, trông cậy vào ngươi đấy!”
Tuấn mã đỏ sậm vặn hông quay đầu nhìn lại, thấy xe ngựa do Trường Quan đánh đang định lao lên ngang hàng với mình, nó liền hí vang một tiếng, lao vút đi như một trận cuồng phong!
Thế nào gọi là “hành động như gió, di chuyển như rắn, ngông nghênh như hổ”… Dân chúng Bắc Triều đang tháo chạy kinh hoảng, quả thực không dám tin ba lời miêu tả đó lại xuất hiện trên cùng một con ngựa bình thường như thế!
Không những thế, ai mà cản đường nó, chỉ cần chậm một chút chưa kịp tránh ra, chắc chắn sẽ được nó “ban tặng” cho một cái trợn mắt trắng dã!
Thấy tuấn mã đỏ sậm mở đường, Cố Thậm Vi hoàn toàn yên tâm, khẽ tung người, thoắt cái đã từ lưng ngựa bật lên, tránh khỏi một cú quất roi. Trên không trung xoay mình một vòng, trường kiếm trong tay đâm thẳng vào yết hầu kẻ áo đen vừa quất roi!
Trường kiếm vừa thu về, máu tươi phun như suối, bắn đầy mặt một người Bắc Triều đang chạy điên cuồng bên cạnh, người nọ gào thét một tiếng, giơ chân co giò bỏ chạy như điên!
“Kẻ thứ hai!” Cố Thậm Vi vừa nói vừa đếm số kẻ áo đen còn lại.
Ngụy Trường Mệnh đã dẫn dụ sát thủ đeo mặt nạ chim sẻ rời đi, Trường Quan lo đánh xe, lúc này Ngô Giang và An Tuệ đang phân ra hai bên trái phải bảo hộ xe ngựa, mỗi người đều đã hạ được một tên áo đen. Như vậy, còn lại bảy tên!
“Lấy mạng ngươi đây!” Một tiếng gầm dữ dội vang lên khiến tim Cố Thậm Vi khựng lại, nàng ngẩng đầu nhìn, thấy không biết từ khi nào trên mui xe ngựa đã có một kẻ áo đen đứng đó, trong tay hắn cầm một ngọn trường thương, đang hung hãn đâm mạnh xuống nóc xe!
Lúc này An Tuệ và Ngô Giang đều đang vướng vào giao chiến, căn bản không thể tách người ra.
Sắc mặt Cố Thậm Vi trầm xuống, cầm kiếm định phi thân lên nóc xe, thì trong đám áo đen kẻ dùng đao gần nàng nhất bỗng nở nụ cười hiểm độc, vung đao chém tới, chặn nàng lại ngay phía trước.
Tên này thân hình cao lớn, khí lực mạnh mẽ, nhát đao bổ xuống mang theo tiếng xé gió, rõ ràng là nhân vật không tầm thường.
“Muốn cứu họ Hàn kia? Nằm mơ đi!”
Hắn vừa nói, vừa chờ mong nhìn thấy vẻ phẫn nộ bi thương của Cố Thậm Vi, nào ngờ chỉ nghe từ đối diện vọng lại một tràng cười khẽ. Tiếng cười ấy lạnh như băng giá, tựa như vọng ra từ địa ngục.
Tên áo đen cầm đao không khỏi rùng mình một cái, nhát đao chém xuống càng thêm hung mãnh.
Nhưng ngay khoảnh khắc thanh đại đao sắp bổ trúng mặt Cố Thậm Vi, thì bóng người khi nãy vẫn còn đứng trước mặt bỗng… biến mất!
Tên áo đen vội ngẩng đầu lên, thấy một thanh trường kiếm từ trên trời giáng xuống, đâm thẳng vào giữa mặt hắn!
Nữ sát thần áo đỏ tay phải nắm kiếm, tay trái dang ngang phía trước, trong lòng bàn tay ấy, không biết từ khi nào đã xuất hiện một chiếc nỏ đen ngòm!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.