🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mũi tên nỏ xuyên thẳng qua cổ tay của kẻ áo đen trên nóc xe ngựa, hắn hét lên một tiếng đau đớn, trường thương rơi khỏi tay, cả người lăn lộn từ nóc xe rơi xuống.

Thế nhưng dù trường thương đã chệch hướng, vẫn theo đà cắm thẳng xuống mui xe, đâm xuyên vào khoang xe phía dưới.

Cố Thậm Vi thất sắc, tung một cước đạp mạnh vào mặt tên áo đen cầm đao, nhổ phắt trường kiếm của mình ra. Máu tươi tuôn trào như suối, văng cả lên mặt nàng.

Nàng chẳng buồn lau đi, vội vàng lao thẳng vào trong khoang xe với tốc độ nhanh nhất…

“Ta chưa chết.”

“Ta thấy rồi.”

Cố Thậm Vi thở phào nhẹ nhõm. Hàn Thời Yến đang ngồi ở chính giữa khoang xe, trường thương cắm ngay phía trước mặt hắn, nếu xe ngựa xóc lên một chút, hắn lại nghiêng người lên một tấc, thì đã xuyên thẳng qua cái đầu thông minh ấy rồi.

“Cố thân sự lo ta chết đến thế sao?”

Lời Hàn Thời Yến vừa dứt, lại thấy Cố Thậm Vi hung hăng lườm hắn một cái, tiếp đó vung trường kiếm chém thẳng về phía hắn. Hắn theo phản xạ lập tức nhắm mắt lại, chỉ nghe “ầm” một tiếng, nửa thân thương kia bị Cố Thậm Vi chặt đứt, rơi thẳng xuống, cắm phập g*** h** ch*n hắn.

Cố Thậm Vi hừ lạnh một tiếng: “Diêm Vương còn sợ ngươi xuống âm phủ lại khắc chết cả nhà hắn, đâu dám để ngươi chết sớm thế này!”

Nàng vừa nói, vừa vươn tay nhổ phắt đoạn thương còn lại ra, rồi nhét vào tay Hàn Thời Yến: “Coi như cho ngươi cái vũ khí phòng thân.”

Không đợi Hàn Thời Yến kịp mở miệng, Cố Thậm Vi đã xoay người phóng thẳng lên nóc xe!

“Cố thân sự, mấy tên áo đen kia bỏ chạy rồi, chúng ta có đuổi theo không?”

Cố Thậm Vi đảo mắt nhìn quanh một lượt, thấy mấy kẻ còn lại đều đang tháo chạy về những hướng khác nhau, liền lắc đầu với Ngô Giang: “Lũ tép riu không đáng đuổi, chúng ta lập tức lên đường, hội hợp với Ngụy Trường Mệnh.”

Trận ác chiến vừa rồi khiến họ đã cách Vương Đô một đoạn dài, lầu gác thành cũng không còn thấy đâu nữa.

“Phải cảnh giác cao độ. Chúng chắc chắn sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy, sẽ còn có đợt tấn công thứ hai.”

Chỉ cần chưa đoạt được quốc tỷ, theo lời Mã Hồng Anh, sát thủ ám toán sẽ từng tốp, từng tốp kéo đến…

Địch trong tối, ta ngoài sáng, tình thế này vô cùng khó đối phó, trừ phi khiến chúng sợ chết khiếp… giết đến khi kẻ đứng sau cũng bó tay hết cách…

Thế nhưng, ngày đó ở bãi tha ma đối đầu với Thiên Tam, nàng cũng chỉ thắng sát nút.

Nếu tới đây không chỉ có tên sát thủ mang mặt nạ chim sẻ dùng dao găm kia, mà còn có kẻ cấp cao hơn hắn thì sao?

“Cố đại nhân! Cố đại nhân!”

Cố Thậm Vi đang trầm tư, thì chợt nghe bên vệ đường có tiếng gọi vọng đến… Lúc này xung quanh yên tĩnh dị thường, gần như không còn thấy bóng người.

Ánh mắt nàng lóe lên, nhìn về phía có tiếng gọi, thấy một gương mặt quen thuộc đang thúc ngựa phi nhanh tới. “Cố đại nhân! Cuối cùng các người cũng ra được rồi! Phương Lạp đâu? Các người có thấy Phương Lạp không?”

Cố Thậm Vi tung người nhẹ nhàng, nhảy lên lưng tuấn mã đỏ sậm, thúc ngựa nghênh đón.

Người kia vận áo dài màu lam nhạt, cổ áo thêu từng nhánh trúc biếc, búi tóc cài một cây trâm xanh ngọc, có lẽ do cưỡi ngựa nên tóc hơi rối, vài lọn xõa xuống trán, chính là Triệu Cẩn.

“Phương phó tướng chẳng phải đang ở cùng Triệu đại nhân sao? Ta nghe Ngụy Trường Mệnh nói vậy mà.”

Triệu Cẩn nghe xong, liền có chút sốt ruột, hắn ngoảnh đầu nhìn về phía Vương Đô: “Vậy thì các người hẳn là đã bỏ lỡ mất rồi. Tôn tướng quân dẫn theo quân nhu đi trước, thấy cổng thành đóng lại thì để ta cùng Phương Lạp ở lại ngoài thành đợi các người.”

“Sau đó Phương Lạp nói nghe được tin trong Vương Đô xảy ra biến cố, vì ta không biết võ, nếu cứ ở lại đó e là dễ bị loạn quân quấy nhiễu, nên bảo ta đi trước hội hợp với Tôn tướng quân, đồng thời báo lại tình hình.”

Cố Thậm Vi chăm chú nhìn Triệu Cẩn một cái thật sâu: “Chúng ta cũng không thấy Phương Lạp. Hắn nói chuyện với Ngụy Trường Mệnh ở… một cái hố chó rồi biến mất.”

Triệu Cẩn mơ màng chẳng hiểu ra sao: “Hố chó? Hố chó gì cơ?”

Cố Thậm Vi có chút ngạc nhiên: “Ngài không biết? Lúc chúng ta rời thành thì gặp phải thích khách, cả xe ngựa cũng bị đâm thủng một lỗ. Nếu Triệu đại nhân đi cùng, xin hãy bám sát bên ta, như vậy ta mới tiện bảo hộ cho ngài.”

Triệu Cẩn liếc nhìn chiếc xe ngựa, trông thấy trên đó vẫn còn cắm một cây trường thương, sắc mặt lập tức biến đổi, lộ vẻ kinh hãi: “Hàn ngự sử có sao không? Sao lại có thích khách? Việc hòa đàm chẳng phải đã kết thúc rồi sao?”

Cố Thậm Vi lắc đầu: “Đúng thế! Nhưng ai biết được chứ?”

Nàng vừa nói, vừa thúc ngựa tiến lên trước. Triệu Cẩn thấy vậy liền đuổi theo.

Ngựa của y tuy không linh như ngựa của Cố Thậm Vi, nhưng cũng là tuấn mã hạng nhất, tốc độ không hề kém cạnh.

Mọi người đều không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đề phòng bốn phía mà tiếp tục tiến về phía trước.

Không đi bao xa, trước mặt đã hiện ra một khu rừng rậm rạp.

Cố Thậm Vi khép mắt, ngửi ngửi luồng gió thổi tới, rồi giơ tay lên: “Cẩn thận, phía trước có mùi máu tươi… Không biết là…”

Không biết là cao thủ Cấp Thiên bị thương, hay là Ngụy Trường Mệnh bị thương…

Cố Thậm Vi mím chặt môi, dẫn đầu đi vào rừng. Bọn họ đang xuôi về phương Nam, nếu muốn đến Đại Ung thì đây là con đường bắt buộc phải qua. Lúc trước Lưu Phù dẫn đường gấp rút, đều đi lối tắt nhanh nhất, nên giờ chỉ cần theo lối cũ mà về.

Chẳng bao lâu sau, đã nghe thấy tiếng binh khí va chạm vang lên.

Cố Thậm Vi thúc ngựa lao tới trước, trông thấy người thì thở phào nhẹ nhõm, Ngụy Trường Mệnh vẫn còn sống!

Tuy trên người tên tiểu tử này thương tích khắp nơi, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, chiến ý ngập tràn!

Không có gì khiến một kẻ hiếu chiến cảm thấy hưng phấn hơn là gặp được đối thủ ngang tầm, nếu có thì chính là giết hắn!

Kẻ đeo mặt nạ chim sẻ nhận ra bọn họ tới, hơi phân tâm, lộ ra một sơ hở, liền bị rạch thêm một vết dài trên ngực.

“Cố đại nhân, tại hạ từng nghe rằng quyết đấu như đánh cờ, không được tùy tiện nhúng tay vào, chuyện này thật vậy sao?” Triệu Cẩn lên tiếng hỏi.

Cố Thậm Vi liếc nhìn hắn một cái, lắc đầu: “Không có! Chúng ta chỉ có câu ‘hai tay khó địch bốn tay’, đánh nhau thì phải gọi bạn tiếp viện!”

Nói rồi, nàng như một mũi tên rời cung, rút kiếm lao thẳng đến, đâm về phía đầu gối của kẻ đeo mặt nạ.

Tên kia kinh sợ, vội lùi lại một bước, nhưng đã muộn, kiếm khí đã rạch toạc ống quần hắn, để lộ một mảng da thịt!

“Các ngươi muốn hai chọi một sao? ‘Thiên hạ đệ nhất hung kiếm’ mà cũng vô liêm sỉ thế à?”

“Ta cũng muốn hai đấu hai chứ! Nhưng ngươi lại chẳng mọc thêm đồng bọn nào, không trách được ai ngoài ngươi kém cỏi!”

Tên mặt nạ nghe vậy lửa giận bốc ngùn ngụt, đang định giao thủ với Cố Thậm Vi thêm lần nữa, thì bỗng nghe phía sau vang lên một tiếng cười khẽ.

Tiếng cười kia gần sát đến mức như thì thầm bên tai, hắn thậm chí còn cảm nhận được hơi thở nóng hổi của người đó phả vào mặt.

Ngụy Trường Mệnh!

Phải rồi! Lúc hắn đang nói chuyện với Cố Thậm Vi, Ngụy Trường Mệnh đã biến mất!

Ý nghĩ còn chưa dứt, hắn đã vung dao găm đâm thẳng về sau nhưng lại trúng vào khoảng không.

Tuy tránh được cú đâm chí mạng nhắm thẳng cổ họng nhờ phản ứng nhanh, hắn còn chưa kịp thở phào, thì cảm thấy mặt nhẹ bẫng, chiếc mặt nạ chim sẻ rơi xuống đất, lăn lóc trong bùn.

“Phương Lạp! Sao lại là ngươi?!” Triệu Cẩn kinh hô thất thanh.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.