🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cố Thậm Vi bị mùi thơm đánh thức.

Nàng lơ mơ mở mắt, phương Đông đã hửng sáng, chim trên cành ríu rít báo xuân về. Bên đống lửa gần đó, Hàn Thời Yến đang chăm chú nướng cá.

Hắn đã nướng được khá nhiều, xếp lên những phiến lá lớn. So với hương vị ngọt lịm của mật ong ngày hôm qua, hôm nay cá nướng còn phảng phất thêm mùi thơm dìu dịu của lá tô.

“Nàng tỉnh rồi à? Đỡ hơn chút nào chưa?”

Cố Thậm Vi dụi mắt, lăn một vòng ngồi dậy.

Tuy thân thể vẫn còn hơi yếu, nhưng so với tình trạng hôm qua đến cả động đậy cũng không nổi, thì quả thực đã tốt lên nhiều.

“Gần như khỏi hẳn rồi. Ngươi nướng từng này cá, chẳng lẽ cả đêm không ngủ?”

Cố Thậm Vi nhìn hàng ống tre nhỏ được xếp ngay ngắn, chắc là Hàn Thời Yến đã múc nước đầy vào đó. Lại liếc sang đống cá nướng đủ ăn vài bữa đặt trên lá, vẻ mặt nàng có đôi chút vi diệu.

Nói ra ai mà tin được, vị Hàn ngự sử mặt sắt ấy, người mà mở miệng ra là muốn tru di cửu tộc nhà người ta, vậy mà sau lưng lại sống như cô nương ốc tiêu chăm chỉ đảm đang!

“Chỉ là dậy hơi sớm thôi, chẳng đáng gì. Trước kia ở Biện Kinh, ta cũng thường dậy sớm, cưỡi ngựa đến cửa hàng bánh nhân thịt Mẫn ký để giành lấy cái bánh đầu tiên. Tuy cùng ra từ một lò, nhưng cái đầu tiên luôn có khác biệt. Những kẻ sành ăn gọi nó là ‘đầu bánh’.”

Cố Thậm Vi nghe mà ngứa ngáy trong lòng. Dù rất nhiều người cho rằng thứ đó không nên gọi là “đầu bánh” mà nên gọi là “đầu bệnh”… nhưng riêng nàng, chỉ nghe tả thôi đã thấy mùi thơm bay đến tận mũi: “Đợi khi nào về lại Biện Kinh, ta nhất định phải nếm thử một lần.”

Trên mặt Hàn Thời Yến nở nụ cười, hắn biết Cố Thậm Vi chắc chắn sẽ thích thú mà không hề cảm thấy kỳ quặc chút nào.

Hắn vừa nghĩ, vừa nhanh tay hơn mấy phần.

Cố Thậm Vi thấy vậy thì đứng dậy hoạt động gân cốt, vòng quanh bè trúc đi một vòng kiểm tra kỹ lưỡng…

Tuy không chắc nó có đủ chắc chắn không, nhưng với khả năng hiện tại của nàng thì cũng chẳng đóng được cái bè nào vững hơn. Thế nên cứ coi như cái này là đủ dùng đi!

Nghĩ vậy, nàng hài lòng lật ngược miếng vải bọc, từng món bảo vật mà Hàn Thời Yến liều mình cứu được cho nàng được cẩn thận xếp gọn lại. Sau đó nàng quanh quẩn gần đó một vòng, chợt trông thấy cách đó không xa có một mô đất được đắp lên.

Hàn Thời Yến còn cắm một tấm biển gỗ, trên đó viết mấy chữ đơn giản: Mộ Triệu Cẩn.

Cố Thậm Vi bĩu môi, giẫm lên mộ mấy bước.

“Nhớ trên đường xuống Hoàng Tuyền thì gọi Cố lão tặc, phụ tử đoàn tụ, chắc ông ta vui đến mức khiến tổ phần nhà họ Cố bốc khói nghi ngút luôn đấy. Kế mẫu ngươi còn chưa được diện kiến nhi tử tốt đẹp như ngươi, nếu có gặp, chắc cũng xúc động đến mức xách đao chém người rồi.”

“Nếu bà ấy diễn cho khéo, khiến Diêm Vương thấy thú vị, chưa biết chừng sẽ ban cho ngươi cái ‘đài’ cao nhất đấy… Đến lúc đó thì đúng là như nguyện mà bước l*n đ*nh cao rồi. Có sướng không?”

Cố Thậm Vi nghĩ đến chuyện Cố lão tặc kia cùng với Triệu Cẩn vì tư lợi cá nhân mà không biết đã hại bao nhiêu người, chỉ hận không thể đào xác Triệu Cẩn ra phỉ nhổ thêm mấy lần nữa.

Nàng nghĩ thế, lại dậm thêm vài cái, sau đó mới ngồi xuống bờ sông rửa mặt súc miệng một phen, rồi quay lại bên cạnh Hàn Thời Yến.

Lá tô với cá quả đúng là trời sinh một cặp. Hàn Thời Yến có thiên phú luyện võ hay không thì nàng không rõ, nhưng riêng khoản bếp núc này thì quả thực là đỉnh cao, thơm đến mức Cố Thậm Vi cảm thấy mình sắp nuốt luôn cả lưỡi!

Thấy nàng tung tăng khỏe mạnh, Hàn Thời Yến mới hơi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Hắn nhớ lại lời vừa rồi của Cố Thậm Vi, không nhịn được mà giải thích: “Thời tiết mỗi ngày một oi bức, nơi đây lại là thượng nguồn của con sông, nếu cứ mặc xác thi thể trôi nổi, e là sẽ sinh ra dịch bệnh. Cũng chẳng phải là ta phát thiện tâm gì cho cam.”

Cố Thậm Vi ngẩn người, không ngờ Hàn Thời Yến lại nói với nàng những lời này, nàng phẩy tay tỏ vẻ chẳng bận tâm: “Chết rồi là xong.”

Vì đang vội lên đường, hai người cũng không nói thêm gì nhiều. Dùng xong bữa sáng, cả hai cùng nhau đẩy bè trúc xuống nước.

“Ta từng sống ở Tô Châu một thời gian, chèo thuyền cũng khá rành. Ngươi đêm qua thức trắng, chi bằng nằm lên bè nghỉ tạm một lúc. Chờ ta mỏi rồi, sẽ đổi cho ngươi.”

Cố Thậm Vi vừa nói vừa chống sào, nhẹ nhàng nhảy phắt lên bè, rồi đưa tay về phía Hàn Thời Yến, khẽ kéo một cái đã kéo hắn lên theo.

Bè trúc khẽ trùng xuống một chút, nhưng rất nhanh lại nổi lên, thuận dòng trôi thẳng về phương Nam.

Gió xuân thổi nhè nhẹ qua mặt, vầng thái dương đỏ rực đã từ phương Đông nhô lên, ánh sáng cam ấm áp chiếu rọi cả dòng sông thành một dải màu nắng dịu. Hai bên bờ, liễu rủ lay động theo gió như đang đong đưa mái tóc, còn những cành đào, cành lý chen chúc nhau nghiêng mình vươn ra mặt sông.

Cố Thậm Vi chống bè, tâm tình lập tức trở nên phơi phới.

Nàng duỗi ngón tay kẹp nhẹ, ngắt một nhành đào, đưa lên mũi ngửi, hương thơm nhàn nhạt xông thẳng vào lòng, khiến người ta không nhịn được mà vui sướng hân hoan. Nàng khom người cắm cành đào ấy lên đầu bè trúc.

“Đào ở Biện Kinh giờ chắc đã rụng từ lâu rồi nhỉ?”

“Đào trên nóc Ngũ Phúc tự thì có rụng muộn hơn chút. Nói đến đào Ngũ Phúc tự, quả to bằng mặt trẻ con, vừa ngọt lại mọng nước, là thứ thượng phẩm hiếm thấy. Bên cạnh mẫu thân ta có một bà vú họ Ngô, rất giỏi làm đào khô muối.”

Nghe Cố Thậm Vi hỏi, Hàn Thời Yến ở đầu kia bè trúc nghiêm túc đáp lại.

“Đợi đến khi đào khô năm nay làm xong, ta sẽ gửi tặng nàng một hũ. Còn có một cách ăn nữa, là đem thịt đào phơi khô, rắc đường trắng lên rồi trộn với đậu rang mà ăn, hương vị rất đặc biệt.”

Cố Thậm Vi nghe đến ch** n**c miếng, giơ ngón cái về phía Hàn Thời Yến: “Nhất định phải nhớ đó nha!”

Nàng vừa nói, vừa quay đầu nhìn ra phía trước, thấy hai bên bờ sông toàn là rừng đào nở rộ, một màu hồng phấn trải dài tít tắp, không sao thấy được điểm tận cùng. Gió mát thổi tới, cánh hoa đào rụng lả tả từ trên cành xuống, bay đầy mặt sông.

“Hàn Thời Yến, ngươi mau nhìn xem! Rừng đào kìa! Bao nhiêu là rừng đào!”

Cố Thậm Vi nhìn mà đôi mắt sáng rực lên vì kích động, quay sang nhìn Hàn Thời Yến: “Văn nhân các ngươi lúc này chẳng phải nên ngâm thơ đối câu rồi sao? Yên tâm đi, ta tuyệt đối không cười nhạo ngươi đâu.”

“Dù sao ta cũng chỉ biết thốt lên: đẹp quá chừng!”

Chỉ là nàng không biết, Hàn Thời Yến lúc này ngồi trên bè trúc, nhìn thấy lại là một khung cảnh hoàn toàn khác.

“Ừm, rất đẹp.”

Hoa đẹp, người càng đẹp.

Hàn Thời Yến thầm nghĩ trong lòng.

Cố Thậm Vi ngẩn người, sau đó ôm bụng bật cười: “Ngươi nói thật đi, văn nhân các ngươi khi làm thơ có phải là viết sẵn từ trước rồi không? Dù gì cũng quanh quẩn mấy thứ mai, lan, trúc, cúc, ngâm xuân, hạ, thu, đông… Viết hết một năm rồi, sang năm cũng biết mình sẽ viết cái gì!”

“Ta còn đang trông mong được nghe ngươi làm thơ cơ đấy, kết quả ngươi cũng như ta, chỉ biết nói ‘đẹp’! Không phải đã bị ta nhìn thấu rồi sao!”

Nhìn thấu cái đầu nàng ấy!

Hàn Thời Yến âm thầm bổ sung trong lòng: “Nếu bây giờ có bút mực thì tốt quá, ta có thể vẽ lại cảnh này!”

Hàn Thời Yến nghĩ vậy, trong đầu đã vẽ lại bóng dáng Cố Thậm Vi đến hàng trăm lần…

Bè trúc trôi vào giữa rừng đào, cánh hoa rơi xuống, phủ đầy mặt bè, rơi lên mái tóc của Cố Thậm Vi… Hàn Thời Yến nhìn mà tim khẽ rung lên. Tuy không có tiêu, cũng chẳng có sáo trúc, nhưng hắn có thể huýt sáo…

Tiếng huýt sáo ngân nga vang lên, người chống thuyền là Cố Thậm Vi không nhịn được mà nhún chân theo nhịp, miệng khe khẽ ngâm nga…

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.