🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cố Thậm Vi dừng bước lại, nàng cúi đầu nhìn xuống đôi giày trên chân mình, đế giày đã bị máu thấm đẫm, nền trắng khi trước giờ đây đỏ như máu tươi.

Khoảng đất trống trước điện Ngự Thư Phòng, xác người nằm ngổn ngang, chất chồng lộn xộn. Phía sau, tiếng nấc cụt của Ngô Giang vẫn chưa dứt.

Cố Thậm Vi chậm rãi ngẩng đầu lên, hai bên bậc thềm dẫn vào điện, có hai hàng binh lính mặc giáp đứng chỉnh tề. Người hàng đầu tay cầm đại thuẫn, hàng thứ hai và thứ ba cầm trường cung, tiếp đến phía sau chỉ thấy rừng thương tua đỏ lay động trong gió.

Giữa đám giáp binh sát khí đằng đằng ấy, có một nam nhân trung niên mặc áo bào đỏ của Hoàng Thành tư đứng thẳng người.

Mặt mày hắn lạnh tanh, để chòm râu dê ngắn, toàn thân toát ra vẻ nghiêm nghị cứng nhắc. Ống tay áo và cổ áo của chiếc bào đỏ kia đều thêu hoa văn kim tuyến, đó chính là y phục của Hoàng Thành sứ, trước đây Cố Thậm Vi từng thấy Trương Xuân Đình mặc.

“Thật không ngờ Giả lão lại để ngươi vào được. Giang hồ thảo khấu đúng là chẳng hiểu gì gọi là trung nghĩa.”

Ánh mắt Cố Thậm Vi rơi lên sợi chỉ trong suốt quấn quanh cổ tay người kia, khóe môi khẽ nhếch lên đầy mỉa mai: “Phản tặc thì lấy đâu ra mặt mũi mà nói chuyện trung nghĩa?”

Một bộ nhuyễn giáp tốt như vậy mà bị tháo ra thành một mớ chỉ, họ Trác này quả là phá của! Ở chỗ Chu Hoàn không chiếm được, thế mà nội gián trong Hoàng Thành tư này lại đeo trên người?

Sắc mặt Trác Địch chẳng hề thay đổi, chỉ lắc đầu khẽ thở dài:

“Chim khôn chọn cành mà đậu. Trác mỗ từ trước đến nay chỉ trung thành với Tề Vương, sao lại gọi là phản?”

“Hoàng đế nhu nhược rụt rè, Đại Ung đã mắc trọng bệnh khó cứu. Ta chẳng qua chỉ muốn quốc gia trở nên tốt đẹp hơn. Tề Vương khoan dung độ lượng, có tài đức, cũng chẳng hề có cái tâm coi trọng văn mà khinh thường võ.”

“Đợi ngày ngài ấy đăng cơ, kẻ làm võ phu như ta và ngươi mới có đất dụng võ, công danh sự nghiệp đều có chỗ để mưu cầu. Cớ gì ngươi cứ phải cố chấp như vậy?”

Nghe đến đây, Cố Thậm Vi bật cười thành tiếng.

Nàng lách qua Trác Địch, nhìn vào bên trong Ngự Thư Phòng đang mở toang cửa, trong phòng chen chúc người đứng.

Quan gia vận long bào ngồi trên chiếc ghế lớn, đang trầm tĩnh nhìn về phía bên này, thần sắc bình thản đến mức khiến người ta kinh ngạc, như thể cuộc biến loạn trong cung này chẳng liên can gì đến ông ta.

Trước mặt ông ta, có hai người mặc bào đỏ của Hoàng Thành tư đứng chắn. Cả hai ngực phập phồng, người bê bết máu.

Người bên trái tuổi đã khá cao, tay cầm roi dài, da thịt ở bàn tay nát bươm máu thịt lẫn lộn, hẳn là vị Thân tòng quan có thâm niên lâu nhất trong Hoàng Thành tư – Quan Kính. Lúc trước Kinh Lệ từng nhắc đến người này, nói hắn giỏi nhất là đánh cù quay.

Quan gia thường khắc tên các vị Ngự Sử lên cù quay, rồi ngồi xem Quan Kính ra sức đánh liên hồi.

Còn người bên phải là một khuôn mặt trẻ tuổi, trên người chi chít những lỗ thủng đẫm máu, thở hổn hển, ánh mắt đã mất đi tiêu cự, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, có lẽ là Thân tòng quan Lý Trọng Vân xuất thân bên dòng họ Thái hậu.

Ngoại trừ hai người đó đang liều chết che chắn cho Quan gia, những kẻ còn lại trong phòng đều là phản quân, đứng chật kín một khoảng.

“Dựa vào việc ăn máu người trên kênh đào để mưu nghịch, mà cũng dám xưng là võ phu sao? Trác đại nhân nếu thật sự muốn lập công danh, thì cần gì phải bám víu lấy Hoàng Thành tư? Biên cương ngàn dặm há lại không có nổi một mảnh đất cho người dựng cờ lập nghiệp?”

“Muốn mưu nghịch thì cứ nói là mưu nghịch, ham vinh hoa phú quý thì cứ thẳng thắn mà nói là ham vinh hoa phú quý, mở miệng ra đã giả nhân giả nghĩa, thứ người giả tạo ghê tởm đến mức này, đúng là hiếm thấy.”

“Cũng phải thôi, loài chuột chui rúc trong cống rãnh chỉ biết mang mặt nạ đi lại giữa nhân gian, thì làm sao hiểu được thế nào gọi là quang minh lỗi lạc.”

Vẻ mặt Trác Địch vẫn vô cùng bình thản, hắn chỉ khẽ lắc đầu, yên lặng nhìn Cố Thậm Vi: “Ta nói không lại ngươi. Nhưng đại thế của Quan gia đã mất, thị vệ trong cung sớm đã quy phục dưới trướng Tề Vương điện hạ, những kẻ chống cự lác đác đều đã bị xử quyết tại chỗ.”

“Ta cố ý tung tin giả cho Quan gia, khiến ông ta tưởng rằng Trần Vương trấn thủ phương Nam có ý đồ mưu nghịch. Ông ta trúng kế điều hổ ly sơn, điều đại quân xuất thành đi về phía Nam nghênh địch, đợi đến khi bọ họ quay về, thiên hạ đã đổi chủ.”

“Ngươi liên tiếp giao chiến với Triệu Cẩn và Giả lão, giờ đã là cung hết lực. Dù có gắng gượng cầm cự thì sao? Không nói đến việc ngươi hiện tại không phải đối thủ của ta, cho dù ngươi đánh thắng được ta thì thế nào? Chỉ một mình ngươi, chống đỡ được bao nhiêu? Đám giáp binh nơi này, mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết ngươi rồi.”

Cố Thậm Vi nghe vậy, bất giác nhíu chặt mày, trong lòng khẽ động.

Thì ra đây chính là lý do vì sao suốt trong cung gần như không thấy người của Quan gia xuất hiện? Vậy còn Trương Xuân Đình đâu? Lý Tam Tư đâu?

Có lẽ vì cho rằng đại cục đã định, Trác Địch tỏ ra đặc biệt kiên nhẫn: “Ngươi ôm hy vọng rằng Trương Xuân Đình và Lý Tam Tư sẽ đến cứu nguy? Đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa. Họ sẽ không bao giờ trở lại đâu.”

Cố Thậm Vi không đáp lời. Trong lòng nàng vẫn thấy có điều gì đó không đúng. Nàng không tin một người như Trương Xuân Đình lại chết đi lặng lẽ không chút động tĩnh.

Nàng còn đang suy nghĩ, chưa kịp mở miệng, thì bỗng cảm thấy một luồng sáng đỏ lướt qua đỉnh đầu, Ngụy Trường Mệnh như phát điên, cầm dao găm lao thẳng về phía cổ họng của Trác Địch mà đâm tới!

Cố Thậm Vi vươn tay, lau giọt máu ấm nóng vừa rơi xuống trán mình.

Là máu của Ngụy Trường Mệnh, hiển nhiên hắn đã bị thương không nhẹ.

Trái tim Cố Thậm Vi chùng xuống, chân khẽ động, rút trường kiếm lao về phía Trác Địch… Họ vừa cử động, đám giáp binh nãy giờ đứng im như tượng đất lập tức bừng tỉnh, cung tên như mưa gió bão táp ập thẳng đến!

Hàng hàng lớp lớp trường mâu lập tức giương lên, vây lấy Cố Thậm Vi và Ngô Giang, vòng vây từng bước từng bước siết chặt.

Bên kia, Ngụy Trường Mệnh nào còn để tâm đến chuyện gì khác, quát lớn: “Ngươi dám động đến một sợi tóc của Trương đại nhân, gia gia ta nhất định bằm xương ngươi thành tro bụi!”

Lần đầu tiên Cố Thậm Vi thấy Ngụy Trường Mệnh điên cuồng đến thế, hắn căn bản chẳng né tránh chiêu thức nào, cả người như con khỉ hoang trên núi, bám dính lấy Trác Địch, dao găm trên tay cứ thế điên cuồng đâm tới tấp vào hắn.

Nhìn cách hắn liều mạng như chẳng cần sống chết, tim Cố Thậm Vi chợt siết chặt, nàng vung kiếm chém bay mũi tên đang lao tới, rồi giữa không trung xoay một vòng, lưỡi kiếm chớp lên như ánh sao, trong chớp mắt cắt đứt cổ ba tên phản quân cầm mâu chắn trước mặt.

Một chiêu đoạt mạng ba người! Đám phản quân còn lại bị chiêu thức tàn độc kia dọa sợ, cầm trường mâu chần chừ không dám tiến lên.

Không còn ai cản đường, trường kiếm trong tay Cố Thậm Vi trực tiếp đâm thẳng về phía Trác Địch.

Trác Địch vốn đã bị lối đánh điên cuồng của Ngụy Trường Mệnh làm cho trở tay không kịp, nay lại thấy Cố Thậm Vi nhập cuộc, theo bản năng nghiêng người né tránh một kiếm hung bạo.

Hắn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vì tránh được, thì đã thấy Cố Thậm Vi vừa rồi còn giơ kiếm định giết hắn, lại chẳng ngừng bước chân, lướt ngang qua hắn như gió, xông thẳng vào bên trong Ngự Thư Phòng!

Đồng tử Trác Địch chợt co rút lại, trúng kế rồi!

Cố Thậm Vi căn bản không hề nhằm vào hắn, mục tiêu từ đầu đến cuối của nàng chính là xông vào Ngự Thư Phòng, xoay chuyển càn khôn!

Trác Địch vừa định đuổi theo, thì Ngụy Trường Mệnh phát điên vẫn bám chặt lấy hắn không buông, thế nào cũng không đẩy ra được! Tên tiểu tử đó như thể không biết đau là gì, dù toàn thân đã máu me be bét, đỏ như người máu, vẫn không nhích nửa bước, như thể muốn cột chặt hắn lại cho đến chết.

Chiêu thức của hắn nhanh và dồn dập, y như cách hắn nói chuyện thường ngày, vù vù không ngừng, khiến người ta phát bực.

***

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.