Cố Thậm Vi tiến vào thư phòng, trong lòng lại chẳng có lấy nửa phần nhẹ nhõm.
Mắt nàng đỏ hoe, ngón tay cầm kiếm khẽ run rẩy. Có một câu Trác Địch nói không sai, bọn họ đúng là nỏ mạnh hết đà.
Cho dù nàng còn có thể chống đỡ, nhưng bên ngoài, Ngụy Trường Mệnh và Ngô Giang chưa chắc đã cầm cự được bao lâu nữa.
Trường kiếm trong tay nàng xoay ngang quét một vòng, đám phản quân bao vây Quan gia trong phòng lại ngã xuống thêm ba người. Đúng lúc Cố Thậm Vi chuẩn bị mở một trận đồ sát, thì đột nhiên một tiếng quát lanh lảnh vang lên:
“Đều dừng tay cho ta! Quan gia đang trong tay ta! Tất cả dừng tay, nếu không ta chặt đầu hắn ngay tại chỗ!”
Cố Thậm Vi nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, bất giác ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy sau lưng Quan gia, không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một bóng người. Thiếu nữ kia tay cầm một đôi Nga Mi thích, chính là Mã Hồng Anh, người đã “mất tích” suốt một thời gian dài.
Quan Kính đang đứng chắn trước Quan gia, trợn trừng mắt không dám tin. Còn Lý Trọng Vân, cả người đầy máu, thì không chống đỡ nổi nữa, đầu gối mềm nhũn quỵ xuống đất.
Bên trong lẫn bên ngoài thư phòng đều rơi vào tĩnh lặng chết chóc. Ngụy Trường Mệnh và Ngô Giang cũng nhân cơ hội ấy chạy vội vào.
Cố Thậm Vi lo lắng quay đầu nhìn Ngô Giang, quả nhiên, vừa nhìn thấy người trong phòng tay y buông lỏng, đại đao lập tức rơi xuống đất, phát ra một tiếng “keng” nặng nề.
“…Hồng… Hồng… Hồng Anh!”
Ngô Giang kinh ngạc tột độ nhìn về phía Mã Hồng Anh, trong mắt lập tức trào dâng lệ nóng, khiến tầm nhìn mờ hẳn đi.
Hắn đưa tay ra, ra sức dụi mắt mấy lần, một lần, hai lần, ba lần cuối cùng mới xác nhận được người đang đứng trước mặt là Mã Hồng Anh bằng xương bằng thịt, bèn há miệng gào khóc, chưa để ai kịp phản ứng lại thì đã cười ha hả như điên: “Hồng Anh! Nàng chưa chết! Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!”
Mã Hồng Anh mấp máy môi, Nga Mi thích trong tay càng dán sát hơn vào cổ Quan gia…
Cố Thậm Vi lặng lẽ quan sát tình hình bốn phía. Nàng thấy Trác Địch cũng đã bước vào thư phòng, đi thẳng đến trước mặt một nam tử trung niên mặc áo dài xanh xám. Người kia có dung mạo tuấn nhã, cốt cách nho nhã hiếm thấy.
Tuy đã có tuổi, nhưng vẫn nhìn ra được thuở niên thiếu hẳn cũng là nhân vật phong lưu xuất chúng.
Trên cổ ông ta đeo một sợi dây đỏ, đầu dây buộc một ký hiệu hình tam giác, để lộ rõ ràng bên ngoài cổ áo.
Phần bụng dưới khẽ nhô lên, bên hông còn treo một quẻ “thượng thượng ký”.
So với Quan gia bây giờ, vị Tề Vương này quả thực trông có vẻ “thông minh hiền đức” hơn mấy phần.
“Huynh trưởng, nể tình huynh đệ bao năm, huynh cứ trực tiếp ban chiếu thoái vị nhường ngôi đi. Năm xưa nếu ta thực lòng muốn tranh, ngôi vị này chưa chắc đã rơi vào tay huynh. Bao năm qua, chỉ là để ngôi báu quay lại chỗ vốn dĩ thuộc về nó mà thôi.”
“Huynh phải hiểu, ta nói vậy là muốn giữ thể diện huynh đệ cuối cùng cho huynh. Nếu huynh không chịu, thì giờ ta có thể bảo Hồng Anh giết huynh ngay lập tức. Ta vẫn có thể khoác hoàng bào, đăng cơ xưng đế.”
Thế nhưng Quan gia lại chẳng thèm liếc nhìn Tề Vương lấy một cái, chỉ ung dung quay đầu nhìn về phía Cố Thậm Vi.
Cố Thậm Vi bắt gặp ánh mắt ấy, mới phát hiện ra đồng tử của ông ta có màu rất nhạt, trong đôi mắt ấy, dường như ẩn hiện một tầng ánh vàng nhàn nhạt.
“Ngọc tỷ đã mang về chưa?”
Suýt chút nữa Cố Thậm Vi không kịp phản ứng, chỉ khẽ gật đầu. Ngụy Trường Mệnh bên cạnh vội vàng cởi ngọc tỷ trên người xuống, nhẹ nhàng đặt lên án thư.
Quan gia nhìn bọc vải đẫm máu bọc ngọc tỷ kia, ánh mắt trầm xuống vài phần, không rõ đang nghĩ điều gì.
Quan gia vẫn điềm nhiên như lão tăng nhập định, nhưng Mã Hồng Anh, người đang cầm Nga Mi thích và Tề Vương thì đã chẳng giữ được bình tĩnh.
Tề Vương đột ngột bước lên một bước, vươn tay túm chặt lấy ngọc tỷ, bật cười như kẻ điên cuồng: “Hồng Anh, còn đợi gì nữa? Giết hắn ngay đi! Có ngọc tỷ này trong tay, cho dù hắn không viết chiếu thư truyền ngôi, chúng ta cũng đã có bằng chứng chính danh!”
“Thảo nào ta rút được thượng thượng ký, quả nhiên là điềm lành! Việc gì cũng thuận! Việc gì cũng thuận!”
Thế nhưng Mã Hồng Anh, người đang khống chế Quan gia, lại như chẳng hề nghe thấy, môi nàng run rẩy, giận dữ nhìn chằm chằm vào Quan gia: “Loạn Thạch trận năm ấy… là ngài hạ lệnh… phải…”
Nàng nói rất khó khăn, nhưng vẫn gắng hết sức, cắn răng hỏi ra: “Là ngài lấy mạng sống của bọn thần để đổi lấy… khối đá này sao?”
“Không phải…”
Hai chữ ấy từ miệng Quan gia vừa thốt ra, tựa như một tín hiệu nào đó khởi động tất cả…
Cố Thậm Vi tung người như quỷ mị, tay nâng trường kiếm, lướt thẳng đến phía sau Tề Vương. Đợi đến khi Trác Địch bên cạnh kịp phản ứng, thì cục diện trong phòng đã hoàn toàn thay đổi.
“Không được nhúc nhích! Trác Địch, các ngươi nếu dám động một ngón tay, ta lập tức cắt đứt cổ tên phản tặc Tề Vương này!”
Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt. Nụ cười trên mặt Tề Vương cứng lại, tay vẫn còn nắm chặt ngọc tỷ, miệng lẩm bẩm hai chữ “thượng thượng”. Kiếm trong tay Cố Thậm Vi khẽ nhích, một đường máu lập tức rạch ra trên cổ hắn.
Trường Minh kiếm vốn là thần binh, bén như cắt tơ.
Cố Thậm Vi siết tay, sợi dây đỏ đeo phù chú vàng trên cổ Tề Vương bị cắt đứt, lá bùa rơi xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Trác Địch hiển nhiên không lường được biến cố này, hít sâu một hơi, giả vờ trấn định nói với Cố Thậm Vi: “Ta đếm một, hai, ba, ngươi và Mã Hồng Anh cùng buông tay, thế nào? Cố Thậm Vi, không phải chỉ mình ngươi có con tin trong tay…”
Hắn đang nói dở thì đồng tử bỗng nhiên co rút lại.
Quan gia, người vẫn ngồi yên bất động nãy giờ, lại ung dung đứng dậy, giơ tay khẽ vỗ vài cái, rồi nói với không khí: “Trương ái khanh, trẫm mệt rồi, đủ rồi.”
Trương ái khanh? Đủ rồi? Ông ta đang nói gì vậy?
Chẳng lẽ Quan gia đã bị dọa đến phát điên?
Trác Địch vừa nghĩ vậy, thì trông thấy sau tấm bình phong trong thư phòng, một người chậm rãi bước ra. Người ấy mặc đúng y phục quan sai trong Hoàng Thành tư như hắn, nhưng cùng một bộ quan phục ấy, khi Trương Xuân Đình khoác lên người lại như thần tiên giáng thế.
Còn hắn khoác lên thì chẳng khác gì tên hốt phân trộm áo chủ nhân.
Thấy Trương Xuân Đình xuất hiện, Mã Hồng Anh lập tức thu hồi Nga Mi thích, ngoan ngoãn đứng yên phía sau y.
“…Mã Hồng Anh, ngươi và Trương Xuân Đình một phe? Vì sao? Ngươi thật sự tin những lời xảo trá của Quan gia sao? Rõ ràng là ông ta dùng các ngươi để đổi lấy ngọc tỷ…”
Trên lưng Trác Địch túa đầy mồ hôi lạnh. Đến nước này mà hắn còn không hiểu rõ tất cả những gì xảy ra hôm nay thì hắn đúng là đồ ngu. Từ đầu đến cuối chẳng qua là một cái bẫy do Quan gia và Trương Xuân Đình cùng nhau dựng nên, chờ Tề Vương tự chui đầu vào mà thôi!
Cố Thậm Vi lặng lẽ quan sát hết thảy, sắc mặt không chút gợn sóng. Nàng khẽ cụp mắt, rồi nhìn về phía cửa, quả nhiên, thấy Hàn Thời Yến đang vội vã bước vào, theo sau là một đội quân binh đông đúc, trong đó có mấy người đang áp giải vài nam tử bị trói chặt, trói cả tay lẫn chân.
Những nam tử kia vừa trông thấy Tề Vương liền tranh nhau gào lên: “Phụ thân… phụ thân…!”
Tề Vương thấy mấy đứa nhi tử của mình, tay lập tức mềm nhũn, ngọc tỷ trong tay “cạch” một tiếng rơi lăn lóc xuống đất.
“Vì sao? Rõ ràng ta rút được quẻ thượng thượng, hôm nay là thời cơ mưu phản tốt nhất… Vậy nên ngay từ đầu huynh đã biết là ta… huynh cố ý dung túng ta tạo phản, là để chờ xem ta chê cười… để một lưới bắt gọn cả nhà ta…!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.