Cố Thậm Vi vừa nói, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng hổ thẹn.
Nàng không hề có ý định che giấu tâm tư của mình, mà thẳng thắn nói: “Thực ra, trước khi đại nhân hỏi ta, trước cả hôm nay, ta chưa từng suy nghĩ đến vấn đề ấy. Ta chỉ biết rằng, phụ thân ta không thể chết một cách mơ hồ như vậy.”
“Ta căn bản không muốn quan tâm đến cái gọi là đại cục trong miệng bọn họ, cũng chẳng hứng thú suy nghĩ rằng việc ta làm sẽ gây phiền toái gì cho bọn họ.”
“Ta chỉ muốn một chữ công đạo. Ta hỏi họ lấy, nếu họ cho, thì tốt nhất. Còn nếu họ không cho, vậy triều đại này cần một thứ công đạo mới.”
Cố Thậm Vi vừa nói, vẻ mặt càng thêm kiên định.
“Lỗi là ở bọn họ, không phải ta. Vậy nên kẻ cần phản tỉnh không phải là ta, mà là bọn họ.”
Nàng chỉ cần kiên trì với điều mình tin, dũng cảm bước tới là đủ rồi.
“Là một kẻ yếu ớt bình thường, điều ta nghĩ được, làm được cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Mí mắt Trương Xuân Đình khẽ giật một cái. Cô nương à, ngươi có nhìn thấy dáng vẻ chính mình đại khai sát giới, suýt nữa một hơi tiêu diệt hết đám sát thủ Cấp Thiên trong Phi Tước không? Chỉ e cái gọi là “yếu ớt bình thường” trong mắt ngươi, chính là một sự hiểu lầm tai hại.
“Ngươi có từng nghĩ đến, cái tên mà Cố ngự đới đặt cho ngươi, vốn dĩ chỉ là một cách khiêm nhường?”
“Giống như thôn phu ở đồng hoang miệng thì gọi con mình là Cẩu Thặng, nhưng trong lòng lại thì thầm gọi nó là Diệu Tổ.”
Nữ nhi của Cố Hữu Niên, sao có thể là một kẻ yếu ớt như bụi đất được? Dù có là hạt cát, thì nàng cũng nhất định là hạt cát vừa vặn lọt thẳng vào mắt người. Nàng vốn dĩ không thể nào là người bình thường.
Trương Xuân Đình nói xong, chẳng quan tâm đến vẻ mặt sửng sốt của Cố Thậm Vi, cúi người nhấc từ giá bày đồ lên một chiếc bình hoa lớn.
Hắn không vội thò tay vào, mà trước tiên đi châm đèn.
Trước đó hai người chỉ đối thoại, hoàn toàn không cần dùng đến đèn, cho nên vẫn chưa thắp.
“Dù việc bày cục dụ Tề Vương chui ra là chủ ý của Quan Gia, nhưng việc để ta và Ngụy Trường Mệnh sang Bắc triều, rồi lập công cứu giá, lại là đại nhân cố ý thúc đẩy. Mục đích chính là để giúp ta lật lại vụ án Phi Tước.”
Lần này, Trương Xuân Đình không phủ nhận lời nàng.
“Diệt gian thần không cầu báo đáp, đó là việc của đám thư sinh đầu óc đọc sách đến ngốc nghếch như Hàn Thời Yến mới làm được.”
“Ta chỉ thuận thế mà làm, không có gì đáng kể. Huống hồ toàn triều đình, ngoài ngươi và Ngụy Trường Mệnh ra, chẳng ai có thể làm được việc này. Vậy nên, ngươi không cần cảm ơn ta, bởi những thứ này đều là điều ngươi xứng đáng có được.”
Trương Xuân Đình vừa nói, vừa cầm đèn soi vào trong chiếc bình hoa, sau đó mới đưa tay vào lôi ra một chiếc mặt nạ.
Chiếc mặt nạ kia có họa tiết chim sẻ, lạnh lẽo dị thường, hiển nhiên đã có từ nhiều năm trước.
Trương Xuân Đình cầm mặt nạ, đem cả mặt nạ lẫn đèn đặt lên chiếc bàn nhỏ hình bán nguyệt.
“Đại nhân sao lại có được mặt nạ này? Ta nghe Mã Hồng Anh nói trong Cấp Thiên có một vị trí bỏ trống, là do đại nhân giết người đó sao?”
Trương Xuân Đình không đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào khuôn mặt của Cố Thậm Vi, giống như đang xuyên qua nàng để nhìn về một người khác.
Ánh mắt ấy khiến lòng Cố Thậm Vi khẽ chấn động, trong đầu đột nhiên hiện lên một suy đoán. Nàng dò xét mở miệng hỏi: “Không phải đại nhân giết… là do phụ thân ta giết. Cho nên ông ấy mới vẽ lại đồ hình án chim sẻ trong thư phòng, chính là bức mà ta từng nhìn thấy khi còn nhỏ, đúng không?”
“Đại nhân chịu giúp ta, là vì phụ thân ta từng có giao tình với người sao?”
Trương Xuân Đình thu hồi ánh nhìn có phần xa xăm, khẽ “à” một tiếng.
“Ngươi quả thực rất thông minh. Đúng là ta đang trả món ân tình của phụ thân ngươi. Bằng không thì ai rảnh mà đi quan tâm cái loại tiểu quỷ chọc người tức chết như ngươi chứ! Ngươi tốt nhất nên nhanh chóng lo xong mọi chuyện rồi rời khỏi Biện Kinh đi, để ta khỏi phải vừa dọn đống rối của Ngụy Trường Mệnh, vừa phải lo dọn hậu quả cho ngươi!”
“Cầm lấy mặt nạ đó rồi đi mau, đừng đứng lì ở đây nữa!”
“Nhìn bộ dạng ngươi đầy thương tích, đừng để lát nữa ngất xỉu ra đấy… Chỉ riêng việc trông nom Ngụy Trường Mệnh thôi cũng đủ khiến ta phiền lòng rồi.”
Trương Xuân Đình vừa nói vừa liếc Cố Thậm Vi một cái đầy chán ghét, “Ngày mai không cần qua đây nữa, đợi dưỡng thương xong hãy tới.”
Cố Thậm Vi cẩn thận cầm lấy mặt nạ bằng hai tay, nghiêm túc thi lễ với Trương Xuân Đình, “Đa tạ đại nhân!”
Trương Xuân Đình ngẩn người, như thể chợt nhớ đến chuyện xưa, hắn bực bội phẩy tay: “Tề Vương là kẻ đứng sau màn, là do chính ngươi điều tra ra, cần gì cảm tạ ta. Ta giúp ngươi, tự có mục đích riêng. Báo đáp ta đã lấy, ngươi hà tất phải dài dòng khách sáo.”
“Đã bảo ngươi đừng có quá thân cận với Hàn Thời Yến rồi, chưa học được chút nào thủ đoạn đấu tâm đấu trí, chỉ học đâu ra được cái lối dong dài phiền nhiễu của Ngự Sử đài.”
Cố Thậm Vi vốn còn định hỏi về chuyện giữa phụ thân nàng và Trương Xuân Đình…
Nhưng nhìn bộ dạng hiện giờ của hắn, rõ ràng là tối nay không muốn nhắc đến, nàng đành thôi không hỏi nữa.
Nàng cầm theo trường kiếm, nhét mặt nạ chim sẻ vào lòng, chắp tay hướng Trương Xuân Đình, rồi xoay người rời khỏi gian phòng.
Cố Thậm Vi hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên trời, đêm nay tinh tú sáng rực lạ thường, làn gió xuân dường như đã thổi tan toàn bộ sương mù giăng khắp bầu trời, khiến cho thế gian trở nên trong trẻo hơn.
Khối đá lớn đè nặng trong lòng nàng suốt bao năm qua, đến lúc này rốt cuộc cũng đã lay chuyển được đôi chút.
Cố Thậm Vi khẽ thở phào một hơi thật dài, đã bao lâu rồi chưa gặp Thập Lý, nàng thực sự nhớ tỷ ấy rồi.
…
Trương Xuân Đình vẫn đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn theo bóng Cố Thậm Vi rời đi, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng nàng đâu nữa, hắn mới chậm rãi đi vào một gian phòng nhỏ bên trong thư phòng. Quả nhiên như hắn dự liệu, Trác Địch không vứt bỏ những vật dụng hắn từng dùng, mà chỉ cất hết vào căn phòng này.
Hắn lục lọi bên trong, lôi ra chiếc ghế năm xưa vẫn thường ngồi, đặt trở lại chỗ cũ, rồi ngồi xuống.
Hắn ngồi nghiêng nghiêng, từ chỗ đó vừa vặn có thể nhìn ra ngoài cửa sổ tròn, thấy cây quế ngoài hiên.
Cây quế thường chỉ thấy ở phương Nam, phương Bắc thì hiếm gặp hơn, hắn vẫn còn nhớ rõ mỗi khi quế nở, hoa vàng từng chùm rực rỡ, hương thơm có thể lan khắp thế gian.
Khi Cố Hữu Niên cứu hắn, chính là vào lúc quế nở rộ ở vùng đất phương Nam.
Khi ấy Cố Hữu Niên còn rất trẻ, trên tai còn gài một nhành quế mới ngắt, tay cầm một xâu bánh nếp, lớp đường quế trên mặt bánh suýt nữa nhỏ xuống mặt hắn. Miệng cười toét đến tận mang tai, để lộ hàm răng trắng bóng.
“Này, nhóc con, còn sống không đấy?”
Cái tật lo chuyện bao đồng của Cố Thậm Vi, có lẽ chính là thừa hưởng từ hắn.
Trương Xuân Đình vừa nghĩ, vừa thò tay vào ngực áo, móc ra hai khối ngọc bội.
Một khối ngọc chất tốt tuyệt hảo, trên mặt còn khắc hình rồng bay.
Khối còn lại thì bình thường hơn rất nhiều, chỉ là một miếng ngọc bội tròn trĩnh, giữa có khắc một thanh kiếm nhỏ thẳng tắp. Tuy chất ngọc không tệ, nhưng đường nét khắc lại khá cẩu thả, hoàn toàn không thể xem là phẩm vật quý giá.
Mang đến tiệm cầm đồ, cùng lắm cũng chỉ đổi được hai lượng bạc trắng.
Trương Xuân Đình nhẹ nhàng v**t v* khối ngọc ấy, thở dài một tiếng thật sâu.
“Hồi đó ngươi chắc không ngờ mình sẽ chết ở Biện Kinh, còn ta cũng chẳng nghĩ bản thân có ngày trở lại nơi này…”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.