Ngón tay của Cố Thậm Vi khẽ vẽ một vòng tròn quanh miệng chén rượu, một chiếc chén trắng như tuyết, trên thân vẽ cảnh mực tàu: sông lạnh cô thuyền, một mình câu cá.
Còn chén của Hàn Thời Yến thì ngược lại, đen nhánh một màu, thoạt nhìn là núi non trùng điệp phủ đầy tuyết trắng. Nếu đem hai chiếc chén ghép lại, thì chính là một bức tranh hoàn chỉnh.
“Hàn Kính Nghiên rất sốt ruột muốn kết án, minh oan cho phụ thân ta và Vương Thân. Trong tờ nhận tội của Tề Vương, mọi tội lỗi đều bị hắn ôm trọn… Tờ nhận tội ấy đối với ta mà nói, là thứ vô cùng có lợi. Lý ra thì, trong ba người chúng ta, kẻ sốt ruột nhất để đóng chặt vụ án, phải là ta mới đúng.”
Cố Thậm Vi vừa nói, vừa đem nghi hoặc trong lòng bộc bạch: “Nhưng Hàn Kính Nghiên lại còn gấp gáp hơn cả ta.”
Nếu là người ngoài cuộc, hẳn sẽ cho rằng nàng quá mức kiểu cách.
Rõ ràng nàng đã vượt muôn vàn khó khăn, làm đủ mọi việc, chẳng phải chỉ vì muốn rửa sạch oan khuất cho phụ thân nàng, chỉ vì muốn lật lại vụ án đó sao?
Nay mọi thứ nàng mong mỏi đều sắp thành hiện thực, nàng lại chê vị chủ thẩm kia quá nóng vội.
Nhưng nàng biết, Hàn Thời Yến sẽ hiểu được suy nghĩ của nàng.
Điều nàng muốn là sự trong sạch, đúng vậy. Nhưng không phải là sự trong sạch giả dối.
Quả nhiên, Hàn Thời Yến không hề lộ vẻ kinh ngạc nào: “Ta hiểu, thứ nàng muốn là sự thật. Mà giờ có người muốn g**t ch*t Tề Vương để che giấu sự thật. Điều đó cho thấy điều gì? Cho thấy sự thật mà chúng ta biết hiện tại là giả.”
Nói đến đây, Hàn Thời Yến khẽ dừng lại, rồi bổ sung: “Hoặc cũng có thể chỉ là một phần trong đó là giả.”
Ít nhất thì vụ án mất quân khí quả thực là do Tề Vương chủ mưu, trong lần phản nghịch này, bọn họ cũng đã đụng phải đám “binh khí mất tích” ấy.
“Một phần là thật ư…” Cố Thậm Vi lặp lại lời hắn, giọng khẽ như thì thầm.
Hàn Thời Yến không nói thêm nữa, chỉ cầm lấy cây bút đặt trên bàn.
Họ rời khỏi Biện Kinh đã lâu, văn phòng tứ bảo trong thư phòng này chẳng mấy khi động tới, mực trong nghiên cũng đã khô cứng lại.
Hàn Thời Yến nghĩ ngợi, thuận tay nghiền mực. Chẳng bao lâu sau, Cố Thậm Vi ngửi thấy hương mực nhàn nhạt tỏa ra, hòa cùng hương rượu nếp hoa quế trong tay nàng, tạo nên một mùi thơm đặc biệt, thanh khiết khiến người ta tỉnh táo.
Nàng vươn cổ nhìn về phía bút Hàn Thời Yến, thấy hắn đang nhanh chóng chép lại tờ nhận tội của Tề Vương.
Nét bút của hắn sắc như đao, từng chữ như được khắc ra bằng mũi kiếm, hoàn toàn phù hợp với hình tượng trong lòng Cố Thậm Vi về con người hắn.
“Chỉ nhìn lướt qua mấy lần, mà ngươi có thể nhớ hết để chép lại à?”
Cố Thậm Vi vừa nhìn vừa tặc lưỡi, không khỏi cảm thán: “Dù đều là chữ cả, nhưng nếu là bí kíp võ công, thì ta chỉ cần liếc mắt là nhớ ngay. Còn nếu là Tứ thư Ngũ kinh… trừ phi mổ não ta ra mà khắc từng chữ vào, chứ bằng không thì một vạn lần ta cũng chẳng nhớ nổi.”
Hàn Thời Yến hạ bút như gió, trí nhớ hắn vốn xuất sắc. Tất cả chữ viết trên tờ cung ấy, giờ đều đã khắc sâu trong đầu hắn. Nếu muốn, hắn thậm chí có thể chép lại một bản y như đúc với bản gốc do Tề Vương viết.
“Người có thể thuộc lòng Tứ thư Ngũ kinh thì nhiều, chỉ cần tới Quốc Tử Giám bắt đại một người là được. Nhưng võ công lợi hại như Cố thân sự thì thiên hạ e là hiếm có.”
Cố Thậm Vi nghe vậy, vui vẻ hất nhẹ cằm lên.
Ai mà không thích được khen chứ? Nhất là khi lời khen ấy lại thốt ra từ cái miệng chó, thì lại càng quý giá hiếm có.
“Cho dù ngươi có khen ta thành một đóa hoa, vậy ta rốt cuộc nên nghi ngờ Hàn Kính Nghiên, hay là nghi ngờ kẻ kia?” Cố Thậm Vi ngồi mãi cũng chán, đặt chén trong tay xuống, bắt đầu vòng quanh chiếc bàn lớn mà đi đi lại lại.
Nàng nhíu mày trầm tư, trong thoáng chốc, cả gian phòng lặng như tờ, chỉ còn tiếng giấy bị xê dịch vang lên khe khẽ dưới tay Hàn Thời Yến.
Động tác của Hàn Thời Yến rất nhanh, chẳng mấy chốc đã chép xong toàn bộ tờ nhận tội.
“Ngọc Châu!”
“Ngọc Châu!”
Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến đồng thanh hô, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt thoáng hiện vẻ vui mừng, nhưng niềm vui ấy lập tức bị cảm xúc nặng nề thay thế.
Cố Thậm Vi khẽ cười khổ, lắc đầu:
“Vừa rồi ta đã lần lượt rà lại mọi chuyện từ lúc ta vào Biện Kinh cho tới hôm nay, những gì điều tra được, phát hiện kỳ thực còn rất nhiều vấn đề chưa có lời giải.”
“Không chỉ là chưa có lời giải, mà còn phạm phải một sai lầm do thành kiến ban đầu mà ra.”
“Đó là ta vẫn luôn cho rằng, trong vụ Phi Tước, kẻ trộm quốc tỷ và kẻ ám sát Quan gia là cùng một người.”
“Cũng giống như, vì Mã Hồng Anh từng ẩn thân trong tổ chức Phi Tước, lại chính nàng đã đem thỏi vàng kia đưa cho Sở Lương Thần, dẫn ra vụ án thuế ngân. Vì ta biết nhà họ Cố từng có vấn đề lớn trong việc vận chuyển đường thủy, mà vụ án thuế ngân lại xảy ra trên kênh đào, nên ta liền cho rằng vụ án ấy cũng do cùng một kẻ đứng sau thao túng.”
Bọn họ cho rằng kẻ đứng sau vụ án thuế ngân cũng là kẻ gây ra vụ mất quân khí, một là vì có quân khí thì ắt cần quân lương, người ấy hoàn toàn có động cơ.
Hai là vì “Miên Cẩm” kẻ trung gian then chốt nối liền hai vụ án. Khi đó họ còn chưa biết người ấy là Mã Hồng Anh.
Vàng xuất hiện từ chỗ Miên Cẩm, nên họ khẳng định số thuế ngân kia là do Tề Vương lấy đi. Nhưng trên thực tế, họ chưa từng tra xét kỹ đoạn này.
“Tương tự như vậy, cũng vì quốc tỷ bị biến thành chim sẻ, mà là đám cao thủ đeo mặt nạ cũng mang hình chim sẻ, nên chúng ta mặc định rằng kẻ cướp quốc tỷ chính là Tề Vương. Tất nhiên, điểm này, đến bây giờ ta vẫn tin là do Tề Vương làm.”
“Dù sao thì, hình tượng chim sẻ kia cũng quá rõ ràng.”
“Thế nhưng còn chuyện hành thích thì sao? Người sai khiến Lý Thường ra tay hành thích, thật sự là Tề Vương ư?”
Hàn Thời Yến đứng dậy, đưa tờ nhận tội kia đến trước mặt Cố Thậm Vi: “Cố thân sự nghĩ giống hệt như ta.”
“Trong tờ nhận tội này, Tề Vương gánh hết tất cả tội danh.”
“Nhưng nàng xem, trong đó hắn tuyệt nhiên không nhắc đến Viên Hoặc. Không chỉ vậy, trong đám người tham gia tạo phản lần này, cũng hoàn toàn không có cái tên Viên Hoặc.”
“Hôm Viên Hoặc bị ngựa làm bị thương, mới xảy ra chuyện Vương Thân bị hại trong lúc trực ban. Vụ ngựa điên kia tuyệt đối không phải tình cờ, mà là do Vương Thân vô tình bắt gặp Lý Thường đốt vàng mã gây nên. Vậy mà trong thư nhận tội lại chẳng hề nhắc tới một câu, chẳng hề nói đến mối liên hệ giữa Vương Thân và Viên Hoặc.”
“Cũng chẳng giải thích hắn làm thế nào khiến Lý Thường nghe theo mệnh lệnh, càng không nói rõ hắn đã dùng cách gì để sát hại Vương Thân trong ngục.”
“Nói cách khác, lời hắn khai quá mức chung chung, giống như chính hắn cũng không rõ nội tình. Nếu như chỉ lướt qua vài dòng cho xong thì thôi, đằng này cả tờ nhận tội không hề ngắn, mà hắn lại chỉ viết đúng một câu rằng chính hắn sai Lý Thường hành thích.”
Hàn Thời Yến không nói tiếp nữa.
Điều càng khiến người ta phải suy nghĩ là, người làm quan lâu năm như Hàn Kính Nghiên, từng thẩm tra không biết bao nhiêu vụ án, vậy mà đối với những chi tiết này, lại chưa từng hỏi lấy một câu.
Ngay cả khi trước đó, bọn họ vừa mới ở Phàn lâu cho hắn xem hạt trân châu thủy tiên kia.
Cố Thậm Vi hít sâu một hơi, đầu ngón tay hơi run lên, gắng sức đè nén kích động trong lòng.
“Hiện tại chúng ta không có chứng cứ chứng minh vụ Phi Tước còn điều gì khuất tất, những điều suy đoán lúc này cũng chỉ là võ đoán mà thôi. Là bởi chúng ta cảm thấy cả Tề Vương lẫn Hàn Kính Nghiên đều có chỗ khả nghi, nên mới dám nghĩ đến giả thiết táo bạo như vậy.”
“Nhưng cho dù giả thiết này là sai thì ít nhất có một điều ta có thể khẳng định: Có kẻ muốn Tề Vương che giấu điều gì đó.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.