Hàn Thời Yến không lên tiếng, chỉ cầm bút lên, khoanh lại toàn bộ phần có liên quan đến án Phi Tước trong tờ nhận tội.
Ngón tay hắn khẽ gõ lên tờ giấy, nói với Cố Thậm Vi: “Chúng ta biết được Quan gia đồng ý xét lại án Phi Tước là vào đêm qua. Còn Hàn Kính Nghiên cùng các đại thần khác thì là đến buổi chầu sáng nay mới hay tin.”
Hắn lo rằng, tuy Quan gia đã đáp ứng lời thỉnh cầu của Trương Xuân Đình, xem việc tái thẩm án Phi Tước như phần thưởng dành cho Cố Thậm Vi, nhưng nếu kéo dài thời gian e rằng sẽ sinh biến.
Vì thế, sáng nay trên triều, trước mặt toàn thể văn võ bá quan, hắn lập tức dâng tấu, khẩn cầu Quan gia biết sai sửa sai, trả lại công bằng cho những người năm xưa bị chết oan.
Lại sợ chuyện tái thẩm rơi vào tay những kẻ không đáng tin, hắn đặc biệt nhờ cậy Vương Hỉ bên Ngự Sử đài, Trương Kính Trạch của Hình bộ, Khai Phong phủ do phủ doãn Vương Nhất Hòa đứng đầu, cùng Hàn Kính Nghiên của Đại Lý tự đồng loạt xin lĩnh án. Như vậy, bất kể Quan gia giao vụ này cho ai, cũng đều là những người có năng lực và chính trực.
Thậm chí hắn còn nghĩ đến chuyện Cố Thậm Vi là người của Hoàng Thành tư, lại là cánh tay trái đắc lực của Trương Xuân Đình, nên dù chỉ để tránh điều tiếng, Quan gia cũng sẽ không giao vụ này cho Hoàng Thành tư điều tra.
Bao nhiêu toan tính vất vả như vậy, hắn đều không hề nói ra với Cố Thậm Vi.
“Nếu chúng ta là Tề Vương, trong tình thế bị bắt vì mưu nghịch, cớ gì phải cố sống cố chết viết tờ nhận tội này?”
“Cho dù có viết nhận tội, đáng lẽ cũng phải toàn nói về chuyện mưu phản hiện tại mới đúng. Hà cớ gì lại phí tâm tốn sức nhắc đến vụ án Phi Tước đã kết thúc từ ba năm trước?”
“Điều đó nói lên điều gì? Cho thấy mục đích chính của tờ nhận tội này không phải để nhận tội mưu nghịch đã rõ như ban ngày kia, mà là án Phi Tước. Nói chính xác hơn là để lật lại án cho phụ thân ngươi và Vương Thân, để giúp chúng ta đạt được mục tiêu, nhờ đó vụ Phi Tước sẽ lập tức bị ngừng điều tra.”
Hàn Thời Yến vừa nói, ý nghĩ trong đầu cũng dần trở nên sáng rõ.
“Tề Vương tuy do dự thiếu quyết đoán, nhưng không phải kẻ ngu ngốc.”
“Hắn nuôi nhiều sát thủ như thế, tuyệt đối không phải hạng người lương thiện, lại càng không phải đột nhiên lương tâm trỗi dậy, muốn vì phụ thân ngươi và Vương Thân mà rửa oan sửa án.”
“Huống hồ, nếu thật sự lương tâm trỗi dậy, thì cớ sao lại thiên vị? Chỉ nhắc đến phụ thân ngươi và Vương Thân, còn những người khác chết vì án Phi Tước lại không nhắc đến một chữ?”
“Ta không biết là ai đã khiến Tề Vương viết tờ nhận tội ấy, cũng không biết người đó đã giao dịch với hắn điều gì, để hắn chịu đứng ra lật lại án cho phụ thân ngươi và Vương Thân. Nhưng ‘Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái công’*, tất cả những chuyện hôm nay, suy cho cùng chỉ là nhằm vào hai ta mà thôi.”
(*) Câu điển tích, ý chỉ làm ra vẻ hướng vào một mục tiêu, nhưng thực chất là nhắm vào kẻ khác. Ở đây ám chỉ có người muốn thông qua việc giúp Cố Thậm Vi rửa oan để khiến nàng và Hàn Thời Yến dừng điều tra.
Là để khiến họ không truy tra thêm nữa.
Hàn Thời Yến và Cố Thậm Vi nhìn nhau, cả hai đều đọc được sự khẳng định trong mắt đối phương.
Hàn Thời Yến vừa nói vừa đứng dậy, bước tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, “Hàn Kính Nghiên chắc giờ đã rời khỏi đài ngục, chúng ta mau quay lại đó.”
Nghĩ nhiều đến đâu cũng không bằng điều tra trực tiếp.
Trong vụ Phi Tước này, rốt cuộc còn điều gì ẩn khuất, suy đoán của bọn họ là đúng hay sai, tra rồi sẽ biết.
Cố Thậm Vi gật đầu, mắt sáng lên, thoắt cái đã bước đến bên cửa sổ, chụp lấy Hàn Thời Yến kéo thẳng lên mái nhà, rồi phóng vút về phía Ngự Sử đài.
Hàn Thời Yến giật mình trong chốc lát, rất nhanh đã ổn định lại.
Cho dù là một con heo, bay đi bay lại nhiều lần như vậy cũng phải quen dần, huống hồ là hắn.
Hắn vừa nghĩ vậy, khẽ nghiêng đầu nhìn nghiêng gương mặt của Cố Thậm Vi. Vì khoảng cách rất gần, hắn có thể ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt trên người thiếu nữ, còn có cả lớp lông tơ mảnh như sương phủ trên má nàng.
Nắng trưa chiếu lên giương mặt, khiến làn da nàng như trở nên trong suốt.
Tim Hàn Thời Yến bỗng đập thình thịch không thôi, hắn suýt nữa bị chính mình chọc cười đến tức giận. Nếu là cùng ngày này của năm ngoái, hắn tuyệt đối không ngờ được bản thân lại có một ngày tâm thần rối rắm, nghĩ đông nghĩ tây, nặng nhẹ lo toan như thế.
Hắn chính là vị Hàn ngự sử lạnh lùng vô tình, chỉ biết tru diệt môn hộ nhà người ta mà!
Hàn Thời Yến nghĩ vậy, quay đầu nhìn về phía trước, lại không ngờ một đám hoa liễu bay tới, trực tiếp đập vào mặt hắn.
Cố Thậm Vi đang phi hành, liếc thấy cảnh đó bằng khóe mắt, phì cười thành tiếng, nội lực lập tức tán loạn. Nàng lỡ bước hụt chân, trong lúc hoảng loạn muốn vận khí từ đan điền lại bỗng nhớ ra mình vẫn chưa khỏi hẳn nội thương, lúc này công lực đã suy giảm không ít…
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, mắt Cố Thậm Vi bỗng loé sáng, trông thấy phía dưới có một mảng xanh biếc, trông như một chiếc chăn gấm ai đó mang ra phơi nắng.
Nàng lật mình xoay chuyển vài vòng giữa không trung, rồi “bộp” một tiếng rơi thẳng xuống đất cùng Hàn Thời Yến. Ngay khoảnh khắc chạm đất, Hàn Thời Yến liều mạng xoay người lại, lấy thân mình đỡ cho Cố Thậm Vi như một tấm đệm thịt.
Cố Thậm Vi thấy dưới thân mềm nhũn, ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt Hàn Thời Yến.
Đôi mắt hắn sáng lấp lánh, nghiêm túc nhìn nàng, trong mắt hiện rõ sự kinh ngạc, ý cười và một loại cảm xúc mơ hồ chẳng thể gọi tên.
Cố Thậm Vi chống hai tay muốn đứng dậy, tay nàng vừa chạm vào ngực Hàn Thời Yến, lại như bị bỏng mà vội vàng rút về, ánh mắt cũng theo phản xạ né đi. Nhưng lần này vừa ngẩng đầu lên, nàng lập tức bị dọa cho giật mình.
Mảng xanh biếc ban nãy, lúc này đang xòe đuôi rực rỡ, chăm chú không chớp mắt nhìn bọn họ.
“Là… khổng tước! Ở đây lại có một con khổng tước thật sự!”
Cố Thậm Vi bật dậy, vui mừng nhìn con khổng tước xanh biếc trước mặt, hoàn toàn quên mất Hàn Thời Yến còn đang nằm trên đất.
Hàn Thời Yến hoàn hồn, đưa tay xoa xoa sau đầu, liếc mắt trừng con khổng tước kia một cái, rồi nhếch khóe môi đứng dậy, phủi phủi lớp bụi trên người, chậm rãi giải thích: “Đây là con khổng tước mà Vương ngự sử nuôi trong Ngự Sử đài, là lễ vật phu nhân ông ấy tặng trong dịp sinh nhật.”
Cố Thậm Vi đưa tay ra sờ lên con khổng tước ấy.
Con khổng tước muốn chạy, nhưng đôi tay trắng trẻo kia như dính lấy lông nó, thế nào cũng không thoát ra được.
Đôi mắt hạt đậu của nó thoáng chốc lộ vẻ hoảng hốt, co đuôi lại… muốn chạy trốn…
Lúc này trong chính sảnh nghe động, có người bước ra, tay cái đeo một chiếc nhẫn ngọc to màu xanh biếc, thắt lưng treo ngọc bội tỳ hưu, rướn cổ ra nhìn tò mò.
“Lão Trần! Ngươi đúng là không biết xấu hổ! Ta nói bao nhiêu lần rồi, lông chim nhà ta không thể nhổ đâu! Không làm cầu lông cho tôn nữ nhà ngươi được!”
Kẻ cả người toát lên mùi tiền bạc kia, chẳng phải ai khác ngoài Vương Hỉ ngự sử thì là ai.
Thấy là Hàn Thời Yến cùng Cố Thậm Vi, Vương ngự sử ngẩn ra, rồi lập tức cười hề hề, lắc đầu lắc cổ đọc sách thánh hiền: “Tuổi nhỏ thì yêu phụ mẫu, biết yêu sắc thì mến thiếu nữ… Mạnh tử nói thật là có lý!”
Nói đến câu “mến thiếu nữ”, ông ta cố ý nhấn mạnh, giọng nói như muốn phun bong bóng ra đến nơi.
Mặt Hàn Thời Yến lập tức đỏ lên tận mang tai. Vương ngự sử thấy thế, càng cười hề hề không dứt.
Hai mắt đảo một vòng, ông ta thoáng động tâm tư, liền nói tiếp: “Hai người trước đó rời đi, giờ lại quay về… phải chăng là muốn tự mình tiếp tục điều tra án Phi Tước, không muốn để Đại Lý tự nhúng tay vào?”
“Lão Vương ta thấy các người điều tra bấy lâu, kết quả lại để kẻ khác hái, là ta thì ta cũng không phục.”
Thấy Hàn Thời Yến không thèm để ý, kéo Cố Thậm Vi bỏ đi. Vương ngự sử vẫn cười hề hề, vội vàng chạy theo: “Ấy đừng đi! Ta nghe nói bên đài ngục xảy ra chuyện rồi, Tề Vương treo cổ tự vẫn hả? Ta chưa tận mắt thấy, tối về không dễ ăn nói với người nhà đâu, cả chục cái miệng chờ hỏi đó!”
“Chuyện này không giống hắn tí nào nha! Trước kia chúng ta đi câu kim quy, hắn còn sợ chết khiếp cơ mà!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.