🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Không phải ra khỏi thành,” Cố Thậm Vi khẽ cười, “Là tiễn ngươi về chầu tổ tiên.”

Nàng vừa nói, tay đã vươn ra chộp về phía Tôn Trường Sơn.

Những binh lính canh cổng thành bên cạnh thấy huynh đệ mình bị bắt nạt, lập tức giận dữ, ùn ùn kéo lại vây quanh.

Bọn họ vừa mới rút đao ở thắt lưng ra, lại thấy vẻ mặt Hàn Thời Yến lạnh tanh đứng chắn trước người Cố Thậm Vi, chặn đường họ.

“Hoàng Thành tư cùng Ngự Sử đài đang điều tra án, các ngươi cũng muốn cản trở sao?”

Toàn thân Hàn Thời Yến mang khí thế quyền quý, lời nói như đinh đóng cột. Những kẻ trấn thủ cổng thành này từng gặp không ít người, sao lại không biết đôi nam nữ trước mắt đây là nhân vật mà họ không thể chọc vào?

Cơn giận vừa bốc lên trong nháy mắt liền tiêu tan, đám người không hẹn mà cùng lùi lại, rồi đồng loạt tra đao vào vỏ, chỉ còn trợn to mắt nhìn về phía bên này.

Hàn Thời Yến thấy họ đã bình tĩnh lại, bèn quay đầu.

Chỉ là lần này vừa quay đầu, hắn liền đối diện với vẻ mặt hết cách của Cố Thậm Vi.

Tay nàng vẫn còn lơ lửng giữa không trung, giữ nguyên tư thế chộp bắt, nhưng người cần bắt Tôn Trường Sơn thì đã “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, run rẩy co rúm như một tức phụ nhỏ vừa bị bà bà độc ác hành hạ một trận.

Hai tay Tôn Trường Sơn giơ cao, trong lòng bàn tay, chính là một cây đinh quan tài đen sì sì.

Hàn Thời Yến nhìn thấy, đồng tử chợt co rút mạnh, rõ ràng là bị người này làm cho trở tay không kịp.

“Nhị vị đại nhân, tiểu nhân thật sự biết sai rồi! Tiểu nhân bình thường không có sở thích gì khác, chỉ là thích ba hoa thôi! Cốc Mãn Thương bọn họ đều biết mà!”

“Ta là hàng xóm với một vị huynh đệ sai dịch ở phủ Khai Phong, từ chỗ hắn nghe được chuyện về vụ án giết người liên hoàn kia. Đêm qua sau khi thay ca, ta nhất thời hiếu kỳ, bèn đi loanh quanh nơi từng xảy ra án mạng, định bụng nếu may mắn vớ được chút tin tức đầu tiên…”

“Thì có thể khoác lác được mười ngày nửa tháng! Nào ngờ đâu, lại thật sự để ta phát hiện được vài thứ.”

“Ta nhặt được một cái bọc, bên trong có mấy cây đinh quan tài, còn có vải đen với dây thừng. Ta sợ bị người ta hiểu nhầm là hung thủ, không dám tới phủ Khai Phong báo quan. Chỉ nghĩ đến việc đưa mấy cái đinh quan tài này cho mọi người xem trước…”

“Ta thề, thật sự chỉ là ma xui quỷ khiến thôi! Ta… ta… ta còn chưa kịp khoác lác gì, thì các vị đã tới rồi!”

Tôn Trường Sơn vừa nói, vừa òa lên khóc hu hu.

Hắn vừa nước mắt nước mũi tèm lem, vừa gào vừa khóc, dáng vẻ vô cùng thành khẩn, chẳng khác nào một tên thô kệch bị dọa cho ngu người.

Những lính gác thành cùng trực với hắn thấy vậy đều không khỏi mủi lòng, tên Cốc Mãn Thương có khuôn mặt trắng trẻo như thư sinh kia cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng bênh vực:

“Nhị vị đại nhân, Tôn Trường Sơn này quả thật bình thường rất hay khoác lác. Hắn còn nói mình là người yêu của cô nương Lục Dực ở hẻm Phù Dung nữa đó!”

“Không chỉ vậy, hắn còn nói mấy vị đại nhân ở Điện Tiền tư cũng chẳng có gì ghê gớm, võ công còn không bằng hắn!”

Cốc Mãn Thương vắt óc nhớ lại những câu khoác lác mà Tôn Trường Sơn từng nói với mình, lại không nhận ra rằng, mỗi câu hắn nói ra, thân thể Tôn Trường Sơn lại cứng đờ thêm một phần; mỗi câu được nói ra, sắc mặt Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến lại phức tạp thêm vài phần.

Khóe môi Cố Thậm Vi giật giật, không nhịn được giơ ngón tay cái về phía Cốc Mãn Thương.

Cốc Mãn Thương thấy vẻ mặt nàng thân thiện, không khỏi thở phào một hơi, còn đắc ý nhìn sang Tôn Trường Sơn đang quỳ dưới đất như thể đòi lấy công trạng vậy.

Môi Tôn Trường Sơn khẽ run, bàn tay cầm cây đinh quan tài siết lại một chút. Hắn hơi xoay người, Cố Thậm Vi liếc mắt một cái liền nhìn ra, hai chân hắn căng chặt, như đang dồn lực, tùy thời có thể vùng lên làm liều.

Khóe môi Cố Thậm Vi cong cong.

“Cô nương Lục Dực của Phù Dung lâu, chắc là còn nhận ra ngươi nhỉ? Giờ ta nên gọi ngươi là Tôn Trường Sơn, hay là… Nhị đương gia?”

Đồng tử Tôn Trường Sơn chợt co rút, đột nhiên bật người lao vọt lên, tay nắm chặt cây đinh quan tài, giơ cao quá đầu, mắt thấy sắp đâm thẳng về phía Hàn Thời Yến.

Trong lòng Cố Thậm Vi rúng động, ban nãy Hàn Thời Yến chắn trước nàng để ngăn đám binh lính kia lại, giờ đứng rất gần nàng.

Cũng đồng nghĩa, hắn đứng rất gần Tôn Trường Sơn. Nếu một đinh kia thật sự đâm xuống, Hàn ngự sử e rằng sẽ về chầu tiên tổ ngay tại chỗ.

Cố Thậm Vi nghĩ vậy, vội vàng đưa tay kéo hắn một cái, nhưng cây đinh quan tài kia lại không đâm tới như dự đoán… mà vòng một cái, bị chính hắn vung tay đóng thẳng vào cổ mình.

Trên mặt Tôn Trường Sơn hiện lên một nụ cười quái dị, ánh mắt đờ đẫn, máu đỏ từ cổ trào ra, loang thành một mảng đỏ tươi ghê rợn.

Cố Thậm Vi hơi hé môi, cau mày lại.

Nàng đưa tay ra thăm hơi thở của Tôn Trường Sơn, rồi khẽ lắc đầu với Hàn Thời Yến: “Chết rồi.”

“Ta từng thấy tử sĩ cắn thuốc độc giấu trong miệng mà chết, nhưng tự đóng đinh giết mình thì đúng là lần đầu tiên thấy. Quả nhiên là một kẻ ác liệt.”

Hàn Thời Yến gật đầu, bốn phía im lặng như tờ.

Đám binh lính đứng gần đó người nào người nấy đều hóa đá tại chỗ, còn những người đi đường vây xem từ xa, ai nấy cũng hoảng hốt đưa tay bịt chặt miệng.

“Tôn Trường Sơn rõ ràng không ngờ chúng ta lại tìm ra hắn nhanh như vậy, nên mới bày kế nhanh trí, tìm cớ cho những cây đinh quan tài, tấm vải đen và dây thừng trên người một lý do để tồn tại.”

“Hắn còn định liều một phen, đóng vai người chứng kiến hành vi giết người lần ba của Viên Hoặc. Dù sao thì lúc hắn bỏ chạy, trên người cũng đâu có mang theo cái bọc kia. Sau đó Khai Phong phủ chỉ tìm được lệnh bài của Viên Hoặc, chứ hoàn toàn không thấy đinh quan tài, dây thừng hay vải đen.”

Mà những thứ đó, trong mỗi vụ án trước đều là công cụ gây án chủ chốt.

Không lý nào khi giết Trịnh Đông, hung thủ lại không chuẩn bị sẵn những thứ ấy. Nếu Viên Hoặc là hung thủ, thì khi hắn bỏ trốn hoặc phải mang theo các vật đó, hoặc phải vứt chúng đi.

Nhưng người làm chứng tận mắt thấy hắn lúc ấy hai tay trống không, điều đó quá không hợp lý.

Cố Thậm Vi nghe Hàn Thời Yến phân tích, không ngừng gật đầu. Chuyện này trước đó đúng là họ đã bỏ sót, mãi đến khi Tôn Trường Sơn nhắc tới, mới giật mình nhận ra.

Hàn Thời Yến quay sang nhìn Cố Thậm Vi, trong giọng nói mang theo mấy phần tán thưởng: “Trước đó nàng ở ngõ Phù Dung hỏi Lục Dực xem lúc ấy Viên Hoặc có giết hết đám thủy phỉ kia không, là đã bắt đầu nghi ngờ hung thủ là một trong bọn chúng rồi. Đến khi nghe Cốc Mãn Thương nói chuyện, mới xác định Tôn Trường Sơn chính là… Nhị đương gia.”

Cố Thậm Vi nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Bởi vì người hiểu rõ vải đen, dây trói và đinh kia nhất định là người từng có mặt ở hiện trường, mà thành thạo nhất, chỉ có thể là những tên thủy phỉ năm xưa đã trực tiếp làm những chuyện đó.”

Chính vì thế, khi nghe nàng nói sẽ gọi Lục Dực đến nhận mặt, Tôn Trường Sơn mới hoàn toàn tuyệt vọng, biết rằng bản thân không còn đường sống.

Cố Thậm Vi nghĩ vậy, lại cau mày.

Kẻ đứng sau màn này hành sự cực kỳ khó lường, trong lòng nàng vẫn còn vài điều chưa nghĩ thông.

Nhưng nàng hiểu rõ mục tiêu của bọn họ không phải chỉ là phá án, mà là tìm ra Viên Hoặc, làm rõ người đứng sau giật dây tất cả.

Giờ Tôn Trường Sơn đã chết, vậy… Viên Hoặc đang ở đâu?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.