“Bên trái đây là vách núi, bên phải chỗ này là sông. Ờ đúng rồi, trên vách núi còn có một cây tùng già, cả cây vươn ra ngoài, trông cứ như quỷ đang vẫy tay vậy đó.”
“Trên trời còn có ba chấm đen nữa, ta cũng không phân biệt nổi là chim, thuyền hay thứ gì khác.”
Cố Thậm Vi nhìn dải vách núi vẽ dọc, dòng nước vẽ ngang, thêm cái cây trông như một đống tơ rối… cùng ba vết nhòe như vô tình làm bẩn giấy…
Quả là kiệt tác chưa từng có xưa nay!
Nàng mím môi, quay sang nhìn Mã Hồng Anh: “Vậy ngươi còn nhớ phần lạc khoản là gì không? Tranh vẽ thường sẽ có lạc khoản với ấn chương.”
Người Đại Ung vốn ưa phong nhã, văn nhân phần lớn đều có những con dấu được khắc bằng các loại đá quý kỳ lạ. Sau khi vẽ xong một bức tranh, không chọn ra một con dấu mập mạp hay thon dài, tròn hay méo để đóng lên thì còn ra thể thống gì? Như thế vẫn chưa đủ, còn phải tự đặt cho mình một cái tên nhã nhặn nữa.
Mã Hồng Anh ngẫm nghĩ, rồi xòe tay về phía Cố Thậm Vi, có phần ngại ngùng nói: “Ta chỉ học chữ quan, với lại chữ của Bắc Triều và Tây Hạ.”
“Chỉ cần đủ để đọc quân lệnh và thư tín bắt được của lũ cẩu tặc là được rồi, mấy thứ khác… có thời gian thì ta đem đi luyện võ cả rồi. Mà cái chữ trên tranh ấy… ta cũng chẳng biết là thể gì, nhìn lúc đó đã không nhận ra nổi rồi… Ban đầu còn định bụng về sau sẽ vẽ lại theo trí nhớ, nhưng mà…”
Mã Hồng Anh cười đến mức không ngẩng nổi đầu lên.
Cố Thậm Vi lập tức hiểu ra, còn có thể là gì? Quay lưng đi cái là quên sạch rồi chứ gì nữa!
Nàng có thể nói gì đây? Người ta đã nói rồi: đưa tay không đánh người đang cười, huống chi lại là một cô nương vừa cười vừa xấu hổ lại còn xinh đẹp!
“Không sao, năm xưa tổ phụ ta bắt ta học thuộc Tứ thư Ngũ kinh, ta cũng là kiểu mở sách thì nhận ra, gấp sách thì quên sạch sành sanh.”
Mã Hồng Anh thở phào một hơi dài như thể ruộng khô gặp nước, ngẩng phắt đầu, tinh thần phơi phới: “Đúng đó! Ta cũng thế luôn!”
“Chắc ông trời nghĩ thân xác phàm tục như ta không chứa nổi hai vị thần, Võ Thần đã chọn ta rồi thì Văn Khúc Tinh cũng đành nhường chỗ thôi!”
Cố Thậm Vi bật cười không thành tiếng, tuy kỳ quặc nhưng nghe ra lại thấy có lý.
Nàng nghĩ vậy, rồi nâng chén cạn một hơi, đứng dậy, cẩn thận gấp bức “bùa chú tà ma” kia lại nhét vào ngực áo: “Ta còn có việc, xin đi trước một bước. Những chuyện đã qua thì để nó qua đi, về sau cứ làm điều ngươi muốn là được rồi.”
Mã Hồng Anh cũng lập tức đứng lên, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Ngươi… có thấy ta là kẻ hèn nhát không?”
Một bên không dám truy tra đến cùng, một bên lại không dám tin triều đình không đủ dũng khí để tái chiến nơi sa trường. So với Cố Thậm Vi, người đã kiên trì suốt ba năm, tự tay đưa tiễn tộc nhân nhập mộ, thậm chí không tiếc phá vỡ bầu trời cũng phải rửa sạch nỗi oan khuất của phụ thân, nàng chẳng khác nào một kẻ đào binh đáng xấu hổ.
Cố Thậm Vi khựng lại một chút, lắc đầu.
“Ta dùng kiếm, ngươi dùng chùy nhưng chẳng phải chúng ta đều là thân thể của Võ Thần hay sao?”
Nàng nói xong, không nấn ná thêm, khẽ nghiêng người… trực tiếp phi thân từ lầu hai ra ngoài, chỉ trong chớp mắt đã mất hút không tung tích.
Mã Hồng Anh đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Cố Thậm Vi dùng kiếm, kiếm là binh khí sắc bén, có thể chém rụng mọi gian tà. Nàng dùng chùy, chùy là vũ khí nặng nề, dùng để bảo vệ một phương yên ổn.
Cũng giống như năm xưa, nàng từ bỏ kiếm để cầm chùy, vận mệnh dường như đã được định sẵn ngay từ đầu. Có lẽ từ nhiều năm trước, nàng đã đi theo tiếng gọi của bản tâm, lựa chọn trở thành chính mình, một Mã Hồng Anh chân thật nhất.
Từ trên lầu truyền đến từng trận tiếng bước chân…
Mã Hồng Anh quay đầu nhìn lại, không hề bất ngờ khi trông thấy Vương phu nhân đang chầm chậm bước lên.
“Yêu cầu của phu nhân, ta đồng ý rồi. Từ nay về sau, ta sẽ trấn giữ ở võ quán này. Nhưng ta có một điều kiện, đó là chuyện của Vương Toàn… Ta mong rằng mỗi tháng, trong phần tiền chia cho ta, có thể trích ra một phần ba đưa cho người nhà Vương Toàn.”
Không phải nàng không muốn cho nhiều hơn, chỉ là trên vai nàng còn gánh lấy cả những huynh đệ đã cùng nàng bỏ mạng trong Loạn Thạch trận.
“Ta không mong họ biết là ta cho. Phu nhân lấy danh nghĩa của ai cũng được… họ không cần biết ơn ta, có oán giận trong lòng cũng chẳng sao, ta làm việc này chỉ là vì cảm thấy hổ thẹn với bản thân mà thôi.”
“Phu nhân làm được chứ?”
Mã Hồng Anh nói xong, ôm quyền, cúi người thật sâu hành lễ với Vương phu nhân.
Vương phu nhân khẽ thở dài, giọng nói mang theo vài phần uy nghiêm, vừa nghe đã biết là khác biệt hẳn với những nữ nhân khuê các tầm thường.
“Ngươi cần gì phải thế? Quan gia đã cho phép ngươi lấy công chuộc tội, còn đặc xá tha thứ cho ngươi. Khi đó ngươi vì lấy lòng Tề Vương mà làm như vậy, cũng là bất đắc dĩ. Nếu không nhờ có Trương đại nhân của Hoàng Thành tư, há có thể liệu sự như thần, nắm rõ từng hành động của Tề Vương như trong lòng bàn tay?”
“Huống hồ hắn là người Vương gia ta, vì Vương gia ta mà chết, ta tự nhiên sẽ chăm lo chu toàn cho cả nhà hắn.”
Mã Hồng Anh lắc đầu: “Ta nào có tác dụng gì đâu. Quan gia vốn không tin ta, vì thế mới dùng người thế thân.”
“Đám thích khách Phi Tước kia, cũng không phải do ta giết, là công lao của Cố Thậm Vi và Ngụy Trường Mệnh.”
Nàng dừng một chút, rồi kiên định nói: “Cho dù ta có góp một phần vạn công lao, Quan gia đã tha tội cho ta, nhưng ta lại không cách nào tự tha thứ cho mình.”
“Phu nhân cứ coi ta là mèo khóc chuột giả từ bi, chỉ là để an ủi bản thân mà thôi.”
Vương phu nhân khẽ gật đầu, nhận một tờ giấy từ tay nữ tỳ trẻ đi theo phía sau, đưa cho Mã Hồng Anh.
“Thưởng thức là một chuyện, làm ăn là chuyện khác. Đây là khế ước, nếu không có gì vấn đề thì ký vào, từ nay về sau võ quán này giao cả cho ngươi.”
Mã Hồng Anh gật đầu, không chút do dự mà nhận lấy.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thẳm lơ lửng từng cụm mây trắng. Trước cửa, cành lá của cây đại thụ vươn dài sang tận bên này, một lớn một nhỏ hai con chim sẻ đậu trên đó, ríu ra ríu rít gọi không ngừng.
Gươm giáo chiến trường đã là chuyện cũ vùi trong bụi phủ, nay lòng nàng chỉ hướng về một cuộc sống bình thường, an yên tái sinh.
Mã Hồng Anh nghĩ vậy, thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng viết tên mình lên tờ khế ước.
…
Hoa nở hai đóa, mỗi bên một cành.
Hàn Thời Yến ngẩng đầu nhìn chim sẻ đậu trên cây hòe già trước cửa Đại Lý tự, không biết cây này có phong thủy gì đặc biệt, mà trên ấy lại chi chít tổ chim.
Ríu rít líu lo không ngừng, giống hệt như Hàn Kính Nghiêm hồi còn nhỏ.
Khi nãy hắn đến phủ Viên Hoặc, quả nhiên không thu hoạch được gì.
Không tìm được túi gấm mà Lục Dực nói bên trong có tóc máu và bùa hộ mệnh, cũng chẳng phát hiện vật gì đặc biệt. Người nhà họ Viên khóc đến hôn mê, lúc hắn rời đi thì đèn tang đã treo trắng cả nhà.
Hàn Thời Yến thu hồi ánh mắt, sải bước bước qua bậc cửa.
“Hàn ngự sử! Sao lại đến Đại Lý tự thế? Ta nghĩ ngang nghĩ dọc, trái nghĩ phải nghĩ, nghĩ hoài cũng không ra ta có chỗ nào để bị tố cả! Rõ ràng ta đây cần mẫn cẩn trọng, khắc kỷ thủ lễ, một là không uống hoa tửu, hai là không tham tài vật, ba là…”
Người nói chính là Thôi Dĩ Hành, xuất thân từ thế gia vọng tộc. Tuy rằng đến triều Đại Ung thì không còn vinh hiển như trước, nhưng trong tộc vẫn giữ được gia phong nghiêm cẩn, nhân tài không ít.
Thôi Dĩ Hành đỗ tiến sĩ từ khi còn trẻ, thăng tiến thuận lợi, hiện đang giữ chức Thiếu khanh Đại Lý tự.
Trước đây khi Đại Lý tự khanh già yếu không quản việc, phần lớn công vụ đều do Thôi Dĩ Hành đảm đương. Hàn Thời Yến cũng từng nhiều lần giao thiệp với y. Hai người thuở trước học cùng ở Quốc Tử Giám, xem như là bạn học quen mặt quen tên.
“Ba là chẳng đứng đắn chút nào à?” Hàn Thời Yến nhàn nhạt đáp một câu.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.