Cố Thậm Vi nói xong, khẽ lắc đầu: “Huống hồ cũng chỉ là điều tra một vụ án mà thôi, có gì đáng để nghĩ đông nghĩ tây như vậy.”
Quan gia chưa chắc đã thực sự biết kẻ đứng sau là ai, chẳng qua chỉ là không muốn tiếp tục truy sâu nữa, sợ lại ép ra một Tề Vương thứ hai.
Năm xưa vụ án Phi Tước chẳng phải ông đã có tiền sử bịt tai trộm chuông rồi hay sao?
Cố Thậm Vi nghĩ thầm: nếu bọn họ không muốn tiếp tục điều tra, vậy thì cứ để bọn ta phát rồ một trận, ném thẳng kẻ đứng sau lên trước mặt Quan gia, xem ông ta còn trốn tránh được nữa không!
Cùng lắm thì nàng và Hàn Thời Yến lại cùng Ngô Giang bị đuổi khỏi Biện Kinh một lần nữa, thì đã sao? Dùng tiền của lão hoàng đế đi ngao du sơn thủy, chẳng phải mỹ sự nhân gian là gì?
Chỉ cần cô nãi nãi ta không một lòng cầu thăng quan, thì giáng chức cũng chính là đi xuân du mà thôi!
Hàn Thời Yến nghe xong, sảng khoái bật cười thành tiếng.
Hắn cầm thìa lên, xúc một muỗng canh rượu nếp hoa quế trước mặt, nhét vào miệng.
Đúng vậy! Chẳng qua chỉ là tra một vụ án, nghĩ nhiều thế làm gì?
Hắn nói, rồi quay sang Cố Thậm Vi: “Vật nàng muốn ta xem đâu?”
Cố Thậm Vi nghe vậy, cười ranh mãnh, lôi ra bức tranh do Mã Hồng Anh vẽ, đẩy đến trước mặt Hàn Thời Yến: “Ngươi xem thử, đây là tác phẩm của vị danh sư nào?”
Hàn Thời Yến đang nhai bánh trôi, vừa nhìn thoáng qua suýt nữa bị nghẹn, vội lấy tay áo che nửa mặt, mặt đỏ bừng mà nuốt vội miếng bánh trôi, rồi kinh ngạc cầm lấy bức tranh: “Thứ này từ đâu ra? Nhi tử vừa tròn tháng của Thôi Dĩ Hành vẽ sao?”
Cố Thậm Vi phì cười, rất tốt! Nỗi thương tổn này không thể chỉ một mình nàng gánh!
Nàng nghĩ vậy, bèn thuật lại lời Mã Hồng Anh nói về nguồn gốc thỏi vàng kia: “Thứ đó cũng là từ Tô Châu mà đến. Ngươi bên kia tra được Hồng thị Thương Lang Sơn, như vậy tất cả đều khớp rồi.”
“Bên này là núi, bên này là nước, cái tổ quạ xù xì kia là một gốc đại thụ, còn mấy chấm nhỏ kia có thể là chim cũng có thể là thuyền buồm. Có đề danh, nhưng Hồng Anh không nhận ra.”
Khóe miệng Hàn Thời Yến giật giật.
Hắn không nói nên lời, đứng dậy đi đến góc nhã gian lấy bộ văn phòng tứ bảo.
Kinh thành Biện Kinh chuộng văn nhã, Hàn Xuân lâu lại ở gần Quốc Tử Giám, vốn là nơi tụ hội của văn sĩ, cho nên các tửu lâu, trà lâu, thanh lâu, nhã gian quanh đây, đều có sẵn bút mực giấy nghiên, đề phòng khách hứng thơ nổi lên muốn làm thơ làm họa.
Cố Thậm Vi thấy Hàn Thời Yến hạ bút vẽ tranh, liền hiếu kỳ rướn cổ nhìn sang. Cũng là vài nét đơn giản, nhưng nét vẽ của Mã Hồng Anh thì như bùa chú của quỷ, còn trong tay Hàn Thời Yến, lại thật sự vẽ ra được hình núi sông rõ ràng sinh động.
Cố Thậm Vi càng nhìn càng cảm thấy kỳ diệu: “Tuy đã biết ngươi giỏi vẽ, nhưng tận mắt thấy ngươi hạ bút, vẫn thấy thần kỳ vô cùng.”
Hàn Thời Yến khẽ cong môi: “Thật ra ta giỏi nhất là vẽ người.”
Hắn vừa nói vừa lén liếc nhìn Cố Thậm Vi một cái. Hắn đã vẽ rất nhiều bức họa về nàng: có nàng khí thế hiên ngang khi rút kiếm, có nàng hai má phồng lên khi ăn thịt, thậm chí hôm qua hắn còn vội vã vẽ nàng trong rừng đào dưới vách núi…
Những bức họa ấy chồng lên nhau, cũng đã thành một xấp dày rồi.
Hắn nói xong, đặt bút lên nghiên mực bên cạnh, chợt ngẩn ra, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác rợn người khó nói thành lời.
Cố Thậm Vi thấy sắc mặt Hàn Thời Yến trầm xuống, bèn hiếu kỳ hỏi: “Sao vậy? Ngươi phát hiện ra điều gì à?”
“Nàng còn nhớ bức Viễn Sơn đồ không? Lúc trước trong vụ án Lý Đông Dương, đường huynh của nàng là lợi dụng bức Viễn Sơn đồ ấy mà vớt được cái danh Trạng Nguyên giả.”
Cố Thậm Vi kinh hô một tiếng: “Ý ngươi là… bức tranh này cũng là thủ bút của Âu Tùng?”
Hàn Thời Yến khẽ gật đầu: “Quan gia yêu thích Âu Tùng, nhưng khi Âu Tùng còn tại thế lại chẳng được trọng dụng. Ông ấy làm huyện lệnh nhiều năm, nay đây mai đó… Mà bức họa này chính là do Âu Tùng vẽ lúc du sơn ngoạn thủy ở Tô Châu, tên là Quán Ưng.”
“Tô Châu phồn hoa, Âu Tùng thời điểm ấy ngày đêm yến tiệc, ý chí tiêu trầm. Ông dắt tám mỹ nhân lên núi, tình cờ trông thấy một con đại bàng nơi chân trời, ngẩn ngơ rơi lệ. Lúc ấy mới bừng tỉnh bản thân đã hoang phí tháng ngày, lãng quên chí hướng, lập tức hối hận khôn nguôi, nên mới vẽ ra bức Quán Ưng này.”
“Kể từ Quán Ưng trở đi, tranh của Âu Tùng mới chính thức bước vào cảnh giới đại sư.”
“Thế nên bức họa này vô cùng quý giá, có thể nói là một trong những bức được người đời truy cầu nhất trong toàn bộ tranh tác của Âu Tùng.”
Cố Thậm Vi nhìn ba chấm nhỏ ở góc tranh, thứ mà ngay cả nàng cùng Mã Hồng Anh, vốn luyện qua võ nghệ cũng chẳng nhìn rõ, không khỏi hoài nghi Âu Tùng năm đó rốt cuộc có thật sự thấy được con đại bàng nào hay không. Một lão nho sinh chuyên đọc sách thì làm sao lại có cặp mắt tốt đến thế cơ chứ?
Vậy còn những kẻ như nàng, dựa vào mắt tinh tai thính, tứ chi linh hoạt để kiếm cơm thì biết để mặt mũi vào đâu?
Cố Thậm Vi phỉ nhổ trong bụng, vừa dần hiểu ra sự trầm trọng trong lòng Hàn Thời Yến: “Nếu ta nhớ không lầm, trước kia ngươi từng nói phần lớn tranh của Âu Tùng đều đã bị Vương ngự sử thu vào tay.”
Vương ngự sử lo sợ Quan gia vì ham thích mà đắm chìm trong vật ngoại thân, lại càng sợ kẻ dưới vì lấy lòng mà lùng sục tranh của Âu Tùng để dâng tiến, bèn vung tay một cái, trực tiếp gom hết tranh của Âu Tùng thu về, khóa chặt trong kho.
Bản gốc của bức Viễn Sơn đồ năm xưa, chính là ở trong kho của Vương ngự sử.
Vậy còn Quán Ưng thì sao?
Cố Thậm Vi nghĩ đến đây, cầm bút của Hàn Thời Yến lên, viết ba chữ “Vương ngự sử” lên bản phác họa của Mã Hồng Anh. Nghĩ một chút, lại viết thêm hai chữ “Quan gia”.
Hàn Thời Yến trầm ngâm một lúc, nhận lấy bút trong tay nàng, thêm vào hai chữ “Hàn gia”.
Mi mắt Cố Thậm Vi khẽ giật: “Sao vậy? Ngươi định tự gả cho mình à? Sắp sửa đại nghĩa diệt thân rồi đấy.”
Hàn Thời Yến lắc đầu: “Lúc trước Hàn Kính Nghiêm nói với ta, rằng ta nên bước vào thế giới của thúc bá phụ thân. Tuy ta biết ý huynh ấy là cảm thấy ta còn trẻ tuổi bồng bột, làm việc không xét đại cục, nên học lấy vài phần lão luyện của bậc trưởng bối.”
“Nhưng ta vẫn cảm thấy có gì đó quái lạ. Hàn Kính Nghiêm đang ở Tô Châu, mà bá phụ ta trong triều chức cao quyền trọng, là một trong Tam công. Nếu như Vương ngự sử vì tranh của Âu Tùng mà bị liệt vào diện tình nghi đứng sau màn, thì ta nghĩ Hàn gia cũng nên được ghi tên vào.”
Cố Thậm Vi không nói thêm lời nào, vòng qua ba cái tên kia, bắt đầu kết hợp những manh mối hiện tại để phân tích lại toàn bộ vụ án.
“Giờ có thể xác định rằng, vụ án Phi Tước quả thực còn ẩn tình. Tề Vương đánh cắp quốc tỷ, nhưng kẻ sai khiến Lý Thường ám sát Quan gia lại là người khác.”
“Nói thì có vẻ như thừa lời, nhưng lẽ ra chúng ta nên nghĩ tới sớm hơn. Tính tình Tề Vương do dự thiếu quyết đoán, nếu ba năm trước hắn đã dám hạ quyết tâm phái người ám sát Quan gia, thì đã chẳng dây dưa kéo dài đến tận bây giờ, đến khi bị chúng ta dồn tới chân tường mới khởi binh.”
“Thế gian này không thể nào lại có một người thứ hai giống hệt Tề Vương, khó quyết định đến thế. Đã có dũng khí mưu sát, vậy tại sao sau đó lại không khởi sự?”
Cố Thậm Vi nói đến đây, bất ngờ chuyển hướng:
“Xem ra vụ án thuế ngân, tám chín phần mười cũng không phải do Tề Vương làm.”
“Nếu là hắn thật, thì muốn tìm Giang Tuần đã đi tìm từ sớm, cần gì phải đợi đến khi Mã Hồng Anh gia nhập mới sai nàng đi? Không ai rõ hơn Tề Vương rằng trong vụ Phi Tước còn có một nhóm người khác động thủ. Hắn vất vả lắm mới tra được đến đầu mối Giang Tuần, kết quả là trước khi Mã Hồng Anh kịp đến, kẻ đứng sau đã g**t ch*t Giang Tuần rồi.”
“Hồng Anh nói với ta, Giang Tuần là lục sự tham quân.”
Hàn Thời Yến tiếp lời: “Nếu Giang Tuần là lục sự tham quân, vậy thì trong vụ án thuế ngân, hắn giữ vai trò vô cùng quan trọng. Lục sự tham quân quản lý tạp vụ của châu viện, có quyền tra xét sai phạm của các ty sở.”
“Nói cách khác, hắn thẩm tra vụ án, là người đứng đầu các quan lại trong nha môn. Hơn nữa còn cùng với phán quan quản lý hộ tịch và sổ sách thuế má.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.